BIỂN CHẾT - Trang 221

vẫn là một làng chài. Từ đây những con thuyền ra khơi đánh
cá vào mỗi sáng và trở về khoảng bốn giờ chiều. Trước kia
mọi người còn cỏ dân đi nghỉ đến từ thành phố, nay thì đã
có một chiếc phà chuyên phục vụ chuyện này.

Đang độ tháng mười và vẫn còn những ngọn gió Đông

Nam. Nhưng sang hè những cơn gió “breeze” - loại gió
Đông Bắc nhẹ - sẽ về. Dân nghỉ hè khi đến đây sẽ được
chuyên chở qua các rặng đá ngầm bằng tay chèo của ngư
dân bởi phà không vào được. Chỉ các con thuyền là có thể
vượt qua. Chẳng có nơi nào bão mạnh như ở vùng Mar
Grande ve vịnh.

Livia suy nghĩ về những chuyện đó khi đi dọc bãi biển,

trên con đường duy nhát ở đây. Maria Clara yên lặng đi bên
nàng, thỉnh thoảng nhặt lên một chiếc vỏ ốc:

- Mấy cái này lấy để làm khung ảnh - Cô giải tích.
Bỗng họ gặp một đám phụ nữ di-gan. Một người đàn ông

rách rưới đánh trống đi ngang qua chỗ họ. Ông ta là người
di-gan. Tiếp theo là một nhóm bốn phụ nữ. Họ trông dơ dáy,
nói bằng thứ ngôn ngữ xa lạ và dường như đang tranh cãi
với nhau. Maria Clara hỏi:

- Chúng mình xem chỉ tay chứ?
- Để làm gì? - Livia hỏi. Nàng cảm thấy lo sợ.
Nhưng Maria Clara đã quay sang đám phụ nữ di-gan,

không nghe câu nói của Livia. Một mù già cầm tay cô ta và
phán:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.