BIỂN CHẾT - Trang 230

điều đó đã đến với chính bản thân mình… Nhưng khi Livia xuống bếp pha
cà phê cho ba người, cô ta muốn lời cho một câu chuyện đầy bất trắc:

- Em chắc chẳng bao giờ có con với bất kỳ ai. Số em nó vậy. Em phát

bệnh và mệt mỏi vì chuyện đó. Bồ em cũng chẳng cho em được lấy một
đứa con… - Cô ta ngồi bắt cheo chân, cặp đùi thon lộ ra sau tà váy ngắn.

Guma bật cười:

- Cô chỉ cần bảo Rufino một tiếng là xong.
- Anh chàng ấy? Em không muốn có con với bất cứ chàng đen nào. Em

chỉ muốn có con với ai đó trắng hơn mình, cho con cháu khá hơn…

Cô ta nhìn Guma như chính anh là người có thể cho cô đứa con như vậy.

Đôi mắt xanh của cô ta cũng thể hiện rõ ràng niềm khát khao khi đăm đắm
nhìn Guma với vẻ mời gọi lạ kỳ. Môi cô ta hé mở, bầu ngực nhô cao trung
hơi thở dập dồn. Guma thoáng e ngại, rồi ngọn lửa thèm muốn chợt cháy
bùng lên. Nhưng anh nghĩ đến Rufino, đến Livia:

- Còn Rufino?
Esmeralda đứng vụt dậy như phải bỏng. Cô ta nói vọng vào chỗ Livia:

- Mình về nhé, công việc lút đầu ngập cổ. Lúc nào rảnh mình sang….
Vẻ mặt cô ta xấu hổ và tức giận. Cô ta bước nhanh ra cửa, buông thõng

một câu khi ngang qua mặt Guma:

- Đồ ngốc…
Anh ngồi lại với đôi bàn tay bưng mặt. Một ả quỉ cái… Cô ta đang tìm

mọi cách quyến rũ anh làm chuyện xấu. Rồi Rufino sẽ nghĩ sao? Chắc phải
nói ra sự thực, phải kể với cậu ta mọi chuyện. Nhưng nhỡ cậu ta không tin,
thậm chí gây sự với anh bởi cậu ta vốn như đã phát điên, phát rồ với cô gái
lai ấy. Tốt nhất là đừng nó gì cả. Nhưng anh cần phải tránh xa cô ta, và
không phản bội bạn mình. Tệ hại nhất là khi cô ta nhìn anh quyến rũ đắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.