BIỂN CHẾT - Trang 237

- Chắc cô mệt lắm… Tôi đã dựng dậy giữa đêm hôm…
- Em sẵn lòng làm thế vì anh mà.
Cô ta ngồi xuống võng. Giờ hông cô ta chạm vào người Guma. Bỗng cô

ta xoài lên người và cắn vào môi anh. Họ lăn lộn trên chiếc võng và anh
chiếm hữu cô ta, thậm chí không cởi quần áo và cũng chưa kịp suy nghĩ.
Chiếc võng đưa cọt kẹt và Livia cất tiếng gọi:

- Guma!
Anh đẩy Esmeralda đang dính sát vào anh và chạy vào buồn ngủ. Livia

hỏi:

- Anh ở đây?
- Ừ.
Anh đến bên định vuốt tóc nàng nhưng bàn tay ấy vẫn còn vương hơi ấm

từ thân thể Esmeralda, và anh dừng tay lại. Nàng gọi:

- Anh vào giường với em đi…
Anh đứng lặng, chẳng biết nói sao. Ở ngoài kia Esmeralda vẫn đang chờ

anh kết thúc điều mà họ đã bắt đầu. Nhưng anh chợt nhớ đến cô chú của
nàng:

- Em cứ ngủ đi. Anh đang đợi cô chú tới. Anh đã nói bác Francisco đến

đó rồi…

- Chắc anh đã làm mọi người lo sợ?
- Chính anh cũng sợ nữa là.
Một lần nữa anh định đưa tay vuốt ve nàng. Một lần nữa bàn tay anh

khựng lại khi nghĩ đến Esmeralda và thấy nghẹn ngào nơi cổ. Rufino sẽ
nghĩ sao? Livia trở người trên giường và nhắm mắt lại. Anh vào lại phòng
khách. Esmeralda đã mở tung áo xuống và nằm dài trên võng, bầu vú căng
mẩy phơi ra. Anh dừng bước, đứng nhìn cô ta bằng cặp mắt ngây ngô… Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.