BIỂN CHẾT - Trang 243

Tristeza. Rồi anh gặp Livia, quên đi những dự định ngày xưa, ở lại với
nàng, đưa nàng về đất cảng để sống cuộc đời lặng lẽ u buồn của vợ người
đi biển với nỗi cô đơn khổ sở và những ngày dài xa cách trong khắc khoải
triền miên: chồng mình liệu có trở về không trong cuộc đấu tranh cùng cái
chết? Rồi anh phản bội nàng, phản bội cả Rufino, thằng bạn thân thiết nhất.
Nếu không phải dân thủy thủ hẳn anh đã sụt sùi như một đứa trẻ con, như
một người phụ nữ.

Giờ anh chỉ còn biết chờ đợi một cuộc phiêu lưu sẽ đưa anh và cả con

thuyền “Quả cảm” về nơi đáy biển bởi anh không muốn trao nó vào tay
một ai đó khác. Bởi việc rời bỏ vùng cảng này đi đến miền đất khác là điều
vượt quá sức anh. Chỉ những ai sống trên biển mới hiểu giã từ biển là điều
bất khả đến mức nào. Điều đó thật khó khăn ngay với kẻ không còn có thể
nhìn thẳng mặt bạn mình, không còn có thể thưởng thức ánh trăng lung linh
trên bầu trời đêm trong vắt…

Nếu Guma không phải là dân biển hẳn giờ đây anh đã sụt sùi như một

đứa trẻ con người phụ nữ, như một tử tù giữa chốn ngục sâu.

Anh gặp Rufino ngoài biển, như vậy cũng tốt hơn. Rufino đứng trong

thuyền, nước ngập gần đến thắt lưng: khi rời cảng anh chàng đã không
nhận thấy thuyền bị rò rỉ. Guma đã giúp anh ta tát nước ra. Một phần
chuyến hàng đã hỏng - chàng da đen đang chở đường. Những bao dưới đáy
đã ngấm nước, nửa số đường đã bị tan ra. Guma chuyển chúng sang thuyền
“Quả cảm” và phơi ra nắng. Anh gắng không nhìn Rufino đang lo âu về sự
thiệt hại:

- Tiền lời chuyến này co như đứt, họ sẽ trừ vào chỗ hàng bị hỏng.
- Chưa chắc. Những bao này sẽ khô thôi, ta sẽ xem bị hao hụt mất bao

nhiêu. Mình nghĩ chắc không nhiều lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.