BIỂN CHẾT - Trang 248

- Cô ấy nói sẽ đi cùng với Guma. - Và tiếng chân chìm đi trên con dốc.
Rufino đi đi lại lại trong nhà. Guma lại đưa mắt nhìn trời lần nữa. Gió

mỗi lúc một mạnh hơn, mấy vì sao thưa thớt hiện ra sau những đám mây.
“Trời này chắc sắp có bão”. - Anh tự nhủ Livia đã rửa bát đĩa xong. Nàng
hỏi:

- Anh có muốn đi xem hội không?
Nàng trông nhợt nhạt, xanh xao. Bụng nàng nhô cao dưới lần vải áo

trông thật nặng nề, có phần thô lệch. Nhưng anh không nhận thấy điều đó.
Anh chỉ biết rằng nàng đang mang trong mình đứa con của anh, nàng ốm
đau vì thế và anh đã phản bội nàng. Anh nghe tiếng Rufino đi ra. đứng đó,
chờ câu trả lời:

- Em vào thay quần áo đi.
Nàng đi vào buồng ngủ nhưng lại quay ra bởi nghe có tiến gõ cửa:

- Ai đó?
- Bạn của ngôi nhà này.
Một giọng nói xa lạ, tuy nhiên họ không nhớ đã có bao giờ nghe thấy nó.

Livia đưa mắt nhìn Guma, thoáng vẻ lo sợ. Anh đến bên:

- Em sợ à?
- Ai vậy?
Tiếng gõ cửa lai vang lên.

- Có ai ở nhà không? Đây là nghĩa địa, là cái thuyền chìm hay làm một

ngôi nhà vậy?

Chắc chắn đó là một tay thủy thủ. Guma ra mở cửa. Trong bóng tối ngoài

đường nhấp nhoáng ánh tẩu và một bóng người quấn mình trong chiếc áo
choàng lớn hiện ra phía sau:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.