BIỂN CHẾT - Trang 47

nghĩ đến? Nhưng người phụ nữ đã đến sát bên và hôn cậu, nụ hôn của tình
mẹ. Gái đứng đường không hôn như vậy. Giọng người phụ nữ trong và ấm:

- Mẹ bỏ con lâu quá...Mẹ sẽ không bao giờ để mất con lần nữa...

Guma bỗng bật khóc, bản thân cũng không hiểu vì sao, vì đã gặp được

mẹ hay vì mất đi người phụ nữ đang tìm.

***

Cậu không hiểu câu ấy có ý nghĩa gì. Vì sao bà trở về? Và trở về từ đâu?

Vì sao bà ấy ôm ghì mình như thế? Với cậu bà ta là người lạ. Cậu chưa bao
giờ nhớ đến mẹ mình. Suốt mười một năm qua chưa ai nói với cậu về
người mẹ ấy. Và khi trở về bà đã làm xáo trộn mọi nỗi ước ao, mang theo
sự duyên dáng hấp dẫn của một người phụ nữ khác cùng những điều gì đó
nữa mà cậu hằng chờ đợi khát khao. Là mẹ cậu nhưng dường như bà còn
giống hơn với người phụ nữ mà cậu chờ mong, bởi hương nước hoa từ bà
là mùi hương của những người phụ nữ ấy, và dầu có cố gắng đến mấy từ
môi bà vẫn lộ ra những lời lẽ cậu không muốn nghe, những cử chỉ cậu
không biết đến ở những người đàn bà miền biển. Bà là mẹ cậu, nhưng
Francisco như dán mắt vào bà, vào cái cổ trắng ngần và khoảng da thịt
thoáng lộ nơi phần trên bầu vú vun đầy, vào cặp chân dài đầy đặn dưới tà
váy được gió nâng lên. Guma chỉ muốn khóc. Khóc là chuyện đàn ông
không làm, ai cũng biết thế. Chính vì vậy Guma chỉ cắn môi im lặng, đợi
cho người phụ nữ ấy ra đi và cơn mê này kết thúc. Francisco cảm thấy bồn
chồn. Lão biết cô ta đã ngủ với em mình, cô là mẹ của Guma, nhưng hình
ảnh da thịt cô lão vừa thấy cứ dai dẳng trong tâm trí. Và lão bắt đầu hối cô
cùng đi, viện cớ đêm đã muộn:

- Cô còn phải đi qua cả bến cảng đấy. Khuya rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.