BIỂN CHẾT - Trang 59

rủi ro cho họ trên những vùng biển bao la đầy bất trắc. Nhưng trẻ
miền biển không vào trường Đại học. Chúng đi theo những con thuyền.
Ban đêm chúng sẽ hát những bài ca về biển, trong đó có những giọng
ca tuyệt vời. Có điều các bài hát lại u buồn, như cuộc đời của chúng.
Thực không thể hiểu… Cô Dulce không thể hiểu vì sao…

***

Mỗi khi gặp cô Dulce hay khi gió lay lật chiếc mề đay treo trước

ngực, Guma thường nhớ về trường và về tuổi thơ của mình đã nhanh
chóng trôi qua.

Vào một ngày đã rất xa, khi biển động,mưa trên thành phố và

thuyền bè không thể ra khơi, lão Francisco đang kể cho vợ và Guma
nghe chuyện đắm tàu, cửa bỗng mở và một người đàn ông bận áo mưa
sũng nước bước vào. Hầu như anh chỉ còn nhớ nơi người đó bộ ria rậm
nhưng không thể quên giọng nói với lão Francisco:

- Anh, em đã về đây…

Guma cảm thấy sợ nhưng ông ta đã đến bên, vui mừng vồn vập hôn

anh, vừa ngắm nhìn tận mặt. Rồi ông ngồi rỉ rả với Francisco, kể cho
lão về vụ ẩu đả, về một tay nào đó đã “đi ngủ với con giun”. Cha anh đã trở
về như thế sau khi bôn ba bốn biển năm châu. Ông trở về sau cái chết của
ai đó dưới lưỡi dao của mình và không thể rời khỏi vùng biển quê để tiếp
tục những cuộc phiêu lưu mới. Nhưng có thể cũng vì quá tôn thờ những
chuyến viễn du, cha anh không nấn ná lâu trong vùng nước quê nhà mà đã
đi cùng chiếc “Sao mai” về nơi đáy biển sau khi cứu mạng anh mình. Chỉ
như vậy ông mới có thể tiếp tục cuộc viễn du dang dở và được đi cùng Mẹ
Biển vốn yêu thương những kẻ can trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.