BIỂN CHẾT - Trang 89

Anh đưa mắt dõi theo bóng con thuyền đang nhòe đi trên mặt biển màu

chì:

- Tội nghiệp, nó vẫn còn là một đứa trẻ…

***

Những vì sao đã biến mất. Trăng không mọc đêm nay và vì vậy trên biển

cũng không có những lời ca tình ái cũng những tiếng rên rỉ yêu đương.
Những con sóng dồn lên lưng nhau. Mà đó là trong vịnh, xa trong đập chắn
sóng. Còn ở ngoài kia, nơi thênh thang trời nước, không biết biển còn dữ
dội tới đâu?

Chiếc “Quả cảm” chật vật rời khỏi cầu cảng. Guma căng mắt nhìn ra

trước nhưng xung quanh chỉ mù mịt một màn đen. Khó nhất là lúc khởi
hành đi ngược gió. Sau đó là cuộc đua điên dại với gió lộng từ sau đẩy ra
biển rộng, nơi không dành cho những chiếc thuyền con mà là vùng nước
của những con tàu lớn.

Guma vẫn nhận ra lờ mờ hình dáng những người thân đứng đó, trên bờ.

Trong những cánh tay vẫn theo anh có tay của Rosa Palmeirao, người phụ
nữ dũng cảm nhất, dịu dàng nhất mà anh từng biết. Guma mới hai mươi
tuổi nhưng đã biết đến tình yêu của không chỉ một người phụ nữ. Và chưa
ai năm trong vòng tay anh âu yếm, dịu dàng, đầy nhục cảm yêu đương như
Rosa Palmeirao. Biển hôm nay cũng tương tự như Rosa Palmeirao khi nàng
nổi giận. Biển xám màu chì. Một con cá vọt trên mặt nước. Nó không sợ
bão tố, ngược lại còn vui mừng vì bão ngăn những con thuyền đánh cá ra
khơi… Chiếc “Quả cảm” nhanh chóng vượt qua vùng nước cạnh cảng. Đập
chắn sóng đã gần hơn. Gió lồng lộn trên pháo đài cổ, lùa qua các ô răng cưa
lạnh ngắt, đập lên những khẩu pháo cổ xưa đã từ lâu không dùng đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.