BIỂN CỎ MIỀN TÂY HÌNH BÓNG CŨ - Trang 114

Hai, cha của Vương An dừng ngang cửa:

- Chào thầy Hai. Thầy Hai ở nhà, chưa đi làm? Hồi sáng nghe nói nổ

lựu đạn ở chợ Tân Định, lính bố ráp.

Tôi đáp:

- Lát nữa phải đi. Chú Hai về sớm?

- Bữa nay ngày mười bốn An Nam, bán đắt lắm, người ta mua đồ về

ăn chay. Vợ tôi giữ cái sạp “chạp phô” để tôi về lo cho A Ốn.

A Ốn là tên gọi của Vương An. Chú Hai sanh trưởng tại vùng cầu Ông

Lãnh, tên chú là Vương Tường, năm nay khoảng năm mươi tuổi. Chú là
người láng giềng trầm lặng, đóng cửa, ít cho con đi chơi ngoài ngõ hẻm.
Người trong xóm khen ngợi: Chú đàng hoàng, chưa gây gổ với ai. Tôi nhận
xét: Chú là hạng người chí thú làm ăn, “chơi bời kỹ”. Hai vợ chồng chú
thay phiên nhau bán hàng trong nhà lồng chợ Thái Bình, mấy đứa bé, tất cả
năm đứa, được nuôi nấng đầy đủ, nhờ sự chăm sóc của người quản gia lớn
tuổi. A Phò, gọi bà Phò. Năm ngoái, một đứa con gái của chú Hai nâng cái
chén đầy cơm, vừa đi vừa ăn trước cửa, vô tình nó lủi vô mình tôi, chén rơi
đổ. Chú Hai hay được, trách mắng đứa bé rồi đích thân gặp tôi xin lỗi, mời
đến uống trà. Lần đầu tiên, tôi vào nhà chú Hai. Cả một sự bừa bãi: Như cái
nhà kho chứa hàng: nào tàu hủ khô, củ cải muối, củ kiệu, muối bọt, mỗi thứ
chừng năm ba chục ký lô. Lại có năm ba khạp tương, hàng trăm chai tàu vị
yểu, hàng chục hộp nấm đông cô, bún phơi khô... la liệt dưới gầm giường,
trên gác, dưới bàn ăn cơm. Sách báo thì vô số kể. Chú Hai luôn luôn tích
trữ hàng chục ký lô, đem về rọc nhỏ. Lúc rảnh rang bà Phò khuấy hồ, dán
bao để gói hàng. Người trong xóm lo ngại, nhà chú Hai chứa toàn chất “bắt
lửa”, rủi bề gì gây tai họa không đo lường được. Uống trà xong, chú tự giới
thiệu bằng cách viết lên giấy, nhờ đó, tôi biết chú có năm đứa con, mỗi đứa
mang cái tên khá đẹp, nếu đọc theo chữ Hán:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.