BIỂN CỎ MIỀN TÂY HÌNH BÓNG CŨ - Trang 127

Rồi ông già Hy nằm xuống. Muỗi bu lại như trấu. Chập sau ông gãi

chân, gãi tay, cằn nhằn vài tiếng rồi chun vô nóp... Tư bề, lạnh lẽo quá.
Sóng biển gào thét triền miên. Gió lộng vào như giúp sức thổi bếp lửa.
Năm Hinh hút thuốc, quơ qua quơ lại chiếc đũa bếp, rang đậu cho đều. Vài
người kêu cửa, mua thêm ít miếng kẹo. Quần áo họ ướt mèm, anh nghĩ
thầm:

- Dân chúng ở đây không biết lo xa, ít chịu khó. May mà mình tới đây

thâu tóm mối lợi này. Thứ kẹo đậu phộng ai mà không làm được. Tại sao
họ không làm? Hèn chi họ nghèo...!

Bốn mươi mấy ngày trôi qua là bốn mươi mấy ngày mưa gió, khách

đến mua kẹo rất nhiều nhưng chưa ai trả tiền.

Năm Hinh đem cuốn sổ nhỏ ra, cầm cây viết chì đồ lại tên mấy người

thiếu nợ: Tư Ái ba cắc, “Hai nhà mới” bốn cắc bảy, ông Tư tám cắc, Năm
Chòi Mò một đồng... Tổng cộng đến chừng năm chục người, nghĩa là hầu
hết xóm Xẻo Lá này. Trăm đồng bạc nợ, trị giá gần một tạ khô cá gộc, đem
về Long Xuyên bán rẻ mạt cũng được hai trăm. Từ mười tám đồng bạc vốn
mà gầy dựng một số tiền to gấp mười lần. Năm Hinh nghĩ mình đã lập
được thành tích hiếm có. Nhưng bao giờ mới thâu được? Nhìn lưới mưa
đang bủa vây khắp bầu trời, anh hút thuốc, thở dài.

Ông già Hy bơi xuồng đi thăm ruộng về, tất tả chạy lên nhà:

- Nguy quá chú Năm ơi! Nước tràn bờ ven rồi. Năm nay đói, đói...

Năm Hinh bước ra:

- Nước ngoài biển tràn vô hở bác?

- Nước từ trong ruộng tràn ra chớ! Mưa gì mưa quá đỗi. Mình tính làm

ruộng chắc ăn hơn làm lưới. Dè đâu, trời báo nạn, lưới cũng chết mà ruộng
cũng chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.