BIỂN CỎ MIỀN TÂY HÌNH BÓNG CŨ - Trang 128

Năm Hinh rầu nét mặt nhớ tới món nợ không biết rồi đây chòm xóm

neo số tiền ấy, đợi đến bao giờ mới trả? Anh hỏi:

- Bao lâu nữa trời mới êm, đánh lưới?

- Chú Năm giỡn sao chớ! Mai chiều tới mùa giông Nam, chú chịu khó

ở tới tháng Mười Một, chờ gần tết về xứ một thể.

Bao nhiêu hình ảnh đau buồn hiện ra. Anh nhớ tới người vợ hiền Long

Xuyên mà hơn tháng rồi không nhắn nhe thư từ gì được. Anh thở dài:

- Làm sao bây giờ. Hồi đó bác nói: Phải thời thì vài ngày họ trả hết.

Cứ bán chịu...

Ông già Hy đáp:

- Nhưng chưa gặp thời... Ai muốn dùng dằng làm gì! Đất địa này,

không bán chịu, ai mà mua. Chệt Ky bán chạp phô đàng kia dám cho bà
con thiếu chịu hai ba năm mà không than phiền... Như vậy mới được.

Năm Hinh hơi bực tức:

- Chệt Ky nhà cửa ở đây. Phận tôi thì xứ xa mới tới lần đầu... Mẹ già,

vợ yếu, con thì dại. Điệu này, mai mốt tôi đành bơi xuồng không mà về.

- Đừng giận chớ, chú Năm. Lúc nào dân xóm này cũng sẵn sàng trả

nợ. Bây giờ, không có khô cá gộc, trả bằng thứ khác.

- Thứ gì bác?

- Ba khía chớ gì? Bá khía muối để dành ăn. Ở Long Xuyên biết ăn con

đó không? Món ăn bình dân, đem về bán lẻ dễ hơn khô cá gộc. Chịu thì tối
nay tụi tôi kiếm cho chú vài lu chở khẳm xuồng ăn thua. Nó là một thứ cua,
dành cho nhà nghèo. Chú mượn bốn cái lu để đựng... chừng nào đem trả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.