BIỂN CỎ MIỀN TÂY HÌNH BÓNG CŨ - Trang 157

- Mưa gió, mặc cho mưa gió. Rồi hắn quỳ xuống đất:

- Ngọc ơi! Đêm nay em ngủ yên không? Trời lạnh lắm. Em có đắp

mền cho kín không? Coi chừng ho đó em. Em đành lòng nào im hơi lặng
tiếng? Anh thề ở đây hoài, chờ em cho đến xế chiều.

Nghe qua, tôi tự cho rằng mình đã am hiểu tình thế. “Hắn” mang bệnh

thần kinh, gọi nôm na là bệnh “mị” theo khoa học gọi là “mộng du”. Thay
vì nằm chiêm bao trên giường thì hắn đi, mắt mở trao tráo nhưng chẳng
thấy chung quanh, cứ sống trong thế giới riêng. Hắn tưởng là hừng sáng
nên chờ khi xế chiều. Như vậy có nghĩa là hắn ngồi chầu chực trước sân
suốt đêm nay!

Tôi nói với cậu:

- Mình đóng cửa lại là xong.

Cậu tôi lắc đầu:

- Khó lắm, hắn sẽ tự tử, nhảy xuống rạch!

- Dễ quá! Mình nhờ bà con coi chừng, đưa hắn hoặc bắt trói, khiêng

hắn đem về nhà.

- Mình mẩy hắn lạnh ngắt, rủi hắn đứt hơi thở thì sao?

Hắn bước đến bực tam cấp nhà cậu tôi, để cây dù ngoài sân, rồi dậm

chân như chùi cho sạch. Hắn nói:

- Mưa hoài, chân tôi dính bùn. Xin bà con cảm phiền.

Hắn vào nhà. Lần này tôi lắng tai nghe kỹ: Hắn ngáy ngủ đều đều.

Mắt hắn cứng ngắc như đôi mắt vẽ trên pho tượng bằng cây mà bọn phù
thủy dùng làm ông tướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.