BIỂN CỎ MIỀN TÂY HÌNH BÓNG CŨ - Trang 162

- Tôi không dám. Vì thầy ưa làm công chuyện riêng. Mà ông theo dõi

thầy tôi làm gì? Thầy tôi hiền lắm. Tội nghiệp! Thầy làm toàn những
chuyện hiền từ.

Tôi thuật lại chuyện thầy giáo Lý đến thăm Ngọc đêm rồi và trò hát

xiệc của thầy trên nóc nhà.

Đứa ở mỉm cười:

- Thầy tôi chưa làm việc gì hại cho ai cả.

Rồi đứa ở kể thao thao bất tuyệt cho nghe vài thành tích lẫy lừng, thơ

mộng của thầy Lý: Phen đó thầy ôm sách vở, nói là để vào lớp học nhưng
đi biền biệt đến sáng hôm sau chưa thấy về. Cả vùng chợ Vĩnh Hưng náo
động lên. Học trò tha hồ trửng giỡn. Ông giám đốc tư thục bèn “cớ” cho
nhà cầm quyền hay biết. Cha thầy giáo bèn mướn mấy anh thợ chài để bủa
lưới, lặn hụp dưới rạch Vĩnh Hưng, họ gặp toàn là cá, tôm. Mấy ông chủ
tàu đò lắc đầu. “Chẳng bao giờ thấy thầy giáo Lý xuống tàu cả”. Dè đâu lúc
đó thầy ngồi ngủ trong một bụi tre gai tận ngoài bờ ruộng.

Tôi chận lời:

- Bị ma giấu chớ gì? Thầy ta giả bộ điên khùng để che mắt thiên hạ.

Đứa ở vội thanh minh:

- Xin ông đừng nghĩ oan cho thầy tôi. Thấy tại trận một lần ông mới

hiểu rõ. Thầy tôi ngồi ở tuốt chính giữa bụi tre gai. Ai nấy xúm lại coi,
chẳng hiểu thầy tôi làm cách nào chui vào cho được trừ phi có thánh thần
giúp đỡ. Phải dùng dao búa và câu liêm chặt gai rồi mời thầy tôi về. Gần
đây, thầy tôi ưa thức đêm, tới lui thăm viếng cô Ngọc như ông thấy.

Tôi hỏi gắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.