BIỂN CỎ MIỀN TÂY HÌNH BÓNG CŨ - Trang 182

- Bền gan như chị, giỏi thật. Nhớ hồi nào, mình học chung một trường.

Bạch thở dài, vì cô nọ quá đầy đủ bản lãnh. Nàng đã từng gặp quả tang

hàng trăm chàng trai rình trộm như vầy. Nàng biết đè nén sự hãnh diện.
Nhờ vậy vẻ đẹp của tuổi xuân muộn càng lộng lẫy, bí mật hơn.

Bạch hơi thất vọng vì người đẹp đã xem chàng như một kẻ nhảm nhí,

chẳng có tí gì đáng chú ý hết. Chàng tự an ủi:

- Mình đừng đòi hỏi nhiều. Thôi thì mình rút lui phía sau nhà. Nãy giờ

mình đứng nơi sáng sủa mà người đẹp chẳng đoái hoài tới. Yêu được nàng,
chuyện xa xôi quá. Nhưng bỏ qua cơ hội hi hữu này, liệu năm bảy năm nữa,
còn gặp người khác đẹp như vầy không? Như một thi sĩ thời tiền chiến đã
cúi đầu mô tả một người đẹp trong cõi xuân muộn: “Bèo nổi nước trôi, em
vẫn trẻ. Cái già như sợ cái hồng nhan”. Hai chữ “cái” tuy thô kệch nhưng
được dùng đúng nơi, đúng lúc.

Phía trước, bà chủ Hiệp Hưng đứng dậy đưa tiễn cô khách.

Tan vỡ giấc mộng rồi!

Bạch chạy theo, người đẹp và hai cô gái đã khuất ngoài cổng.

Bà chủ Hiệp Hưng đến bên cạnh:

- Ủa! Thầy làm gì mà ngơ ngẩn vậy?

Như kẻ trộm bị bắt quả tang, Bạch bẽn lẽn:

- Dạ, ai vậy bà?

- Bạn của tôi. Hồi nhỏ, học trường bà xơ ở Sài Gòn chung một lớp.

- Dạ, cổ ở đâu? Chồng của cổ, sao tôi không thấy? Cổ tên gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.