BIỂN CỎ MIỀN TÂY HÌNH BÓNG CŨ - Trang 53

ăn cơm, mình mẩy rướm máu. Họ bận áo để che vết thương. Mình đâu có
thấy chuyện đau đớn đó. Bởi vậy tôi lên U Minh một lần nữa.

Đúng hẹn ông Cai và đoàn người chuẩn bị lên đường. Ông rút cây roi,

đưa cho bà vợ:

- Mình đánh tôi mười roi nữa đi.

Bà vợ chắp tay xá chồng:

- Em lạy mình.

Ông Cai gắt giọng:

- Ai biểu mình lạy. Nếu mình không đánh, phen này tôi đi tuốt, không

trở về.

Mười roi tượng trưng đã đánh xuống. Ông Cai chạy nhanh cho kịp

đoàn người. Họ không muốn chứng kiến cái cảnh vừa tức cười vừa cảm
động ấy. Lần này họ dạn dĩ hơn, mang theo gạo muối và nóp để ngủ trong
rừng. Đến nơi, họ đốn cây, đào ao, chặt lá mật cật phơi khô để lợp nhà, cọp
rống từng chập, như gần lắm. Ông Cai đi hồi lâu rồi trở lại:

- Ngưng tất cả công việc. Ai biết săn heo rừng, săn khỉ? Kiếm mồi về

cho tôi!

Ăn cơm xong, ông trình bày: con cọp hôm trước trở lại vì vết thương

khá nặng ở bắp đùi, dòi bu lúc nhúc khoét thịt. Cọp mang tật “cà nhắc”
chẳng còn đủ sức rượt bắt mồi. Hễ đói quá, cọp phải ăn thịt người. Con
người chạy chậm, dễ rượt theo, ở chỗ rậm rạp; heo rừng và nai thì nhanh
chân hơn.

Buổi chiều, nhờ con heo rừng mà ông Cai đến gần cọp, ban bố thức ăn

cho nó. Đâu đó xong xuôi, ông khuyên ai nấy ngủ dưỡng sức. Ông thức bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.