BIỂN CỎ MIỀN TÂY HÌNH BÓNG CŨ - Trang 67

- Bộ tôi là con lươn sao mà cậu hỏi tôi. Chắc nó chẳng bao giờ mọc

chân.

- Tại sao nó không bò ra?

- Cậu này kỳ quá. Về già, chắc nó mệt mỏi, nằm một chỗ. Thân hình

của nó ngắn ngủn hà, cậu ơi. Như cái đòn bánh tét!

Làm sao nó bay nhảy như mấy con lươn nhỏ? Bởi vậy, nó biết thân, nó

nằm một chỗ trong hang vắng, ngày hai buổi ló mặt ra dòm mặt trời, mặt
trăng. Hễ trời mưa, nó bò ra xem cỏ cây hoa lá...

Vậy thôi. Nó là con lươn già, thủ phận, vậy mà nhiều người cho rằng

nó trở thành con chồn. Dóc quá. Ôi thôi.

Rồi Năm Lươn giải đáp câu hỏi thứ nhì của tôi. Theo ý kiến anh ta, tóc

người chẳng bao giờ hóa ra cá trê hoặc con lươn. Hồi năm ngoái, tình cờ
đào đất trên thềm đìa, đụng nhằm miếng ván nắp hòm. Vì là vùng đất thấp
nên khi cạy nắp ra, anh ta thấy toàn là nước lõng bõng, đen ngòm và mớ
xương người. Trong vùng nước thịt người ấy, có chừng ba con cá trê, đôi ba
con lươn nhỏ. Đó là cá và lươn từ ngoài đìa chui vào để làm hang trong cái
quan tài.

Lát sau, chúng tôi về nhà.

Tôi nằm trên bộ ván, tâm trí vẫn thắc mắc về kỹ thuật kéo trúm của

Năm Lươn. Kéo quá hay, thâu quá nhiều huê lợi, chắc là dùng thứ mồi đặc
biệt.

Anh ta ra sau hè, nói vọng lại:

- Nằm đó chơi nghe cậu Ba. Tôi nấu mồi để kéo trúm. Khuya nay, cậu

với tôi nhậu một cữ giải sầu. Nằm đó chơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.