BIỂN CỎ MIỀN TÂY HÌNH BÓNG CŨ - Trang 76

Thằng Hon sốt ruột hỏi:

- Nhưng con trâu pháo bây giờ ở đâu?

- Ở gần đây chừng hai cây số mầy biết không? Miệt này ai cũng nghe

danh điền tổng Bồi. Ai muốn vô điền ổng thì phải xin phép trước, bằng
không ổng bắt đóng trăn. Mấy con trâu của tổng Bồi đều có đóng dấu nơi
sừng và bên hông. Ổng nướng con dấu bằng sắt rồi “ịn” vô. Con trâu pháo
của mầy nhất định đi lạc qua điền của ông tổng Bồi. Ổng tịch thâu rồi “ịn
dấu”. Trời mới dám nhìn. Mầy láng cháng tới đó, ổng bắt mầy luôn. Con
trâu pháo đã vô sổ bộ của ông.

- Để tôi trình cho ông cả Bạch hiểu đầu đuôi.

- Hừ! Hương cả Bạch là hạng người khôn nhà dại chợ. Oai quyền của

ổng không bằng một sợi lông chân của tổng Bồi! Đừng lo. Tao là “chăn
trâu nòi” mà! Mầy cứ làm như vầy, như vầy, ra tay cho khéo. Mầy về giả bộ
lạy lục ông hương cả Bạch rồi xuống bếp xin cơm nguội mà ăn, nhớ nghe
không?

Thằng Hon gật đầu, nói giọng bí mật:

- Dạ, tôi nhớ rồi.

- Nhớ chỗ đó kia! Phải đánh đúng chỗ “nhiệc” của ổng. Ngoài mầy ra,

không ai làm được chuyện đó.

- Dạ, tôi thấy mà. Chỗ đó tôi biết. Tôi thấy chỗ đó rồi.

Hai đứa cởi quần áo nhảy xuống vũng để tắm mát. Thằng Kia quả là

người bạn tốt, xứng danh “chánh vì vương”. Nó cười ỏm tỏi:

- Tối nay tao làm công việc khác. Nhớ ra ngoài miếu này gặp tao, đầu

canh tư. Nếu không gặp tao, mày nằm trong miếu mà chờ đợi. Cha chả! Vui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.