BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: SÁCH VỀ BỘ BA - Trang 153

thể thế chỗ chính Arawn và trị vì vương quốc của hắn.’ ‘Ta rất sẵn lòng lật
đổ Arawn’, ta đáp lại, ‘và ta sẽ dùng những quyền lực ấy để tiêu diệt cả
ngươi cùng với hắn.’ Nổi cơn thịnh nộ, mụ ném ta vào ngục tối sâu nhất.”
Gwydion nói. “Ta chưa bao giờ đến gần cái chết của mình như ở Oeth –
Anoeth. Ta không biết mình đã nằm đó bao lâu.” Gwydion nói tiếp. “Ở
Oeth – Anoeth, thời gian không trôi qua như những nơi khác. Tốt hơn hết
là ta không nên nhắc đến các cách tra tấn mà Achren đã nghĩ ra. Nhưng cực
hình khủng khiếp nhất không giáng vào thân thể mà giáng vào tinh thần, và
trong số đó thì nỗi tuyệt vọng là điều đau đớn nhất. Thế nhưng ngay cả
trong những lúc cùng cực nhất ta vẫn cố bám lấy hi vọng. Bởi vì Oeth –
Anoeth là thế: nếu một người có thể trụ vững khi bị giam cầm ở đó, thì
thậm chí cả cái chết cũng sẽ chia xẻ những bí mật của nó với anh ta. Ta đã
trụ vững.” Gwydion khẽ nói, “và cuối cùng ta đã khám phá ra những điều
trước kia vẫn bị che lấp. Nhưng ta cũng sẽ không nói tới những điều này.
Các cháu chỉ cần biết là ta đã hiểu được sự sống và cái chết, hiểu được
tiếng cười và nước mắt, hiểu được kết thúc và khởi đầu. Ta thấy được mọi
chân lý của thế giới, và biết rằng không xiềng xích nào có thể trói buộc
được ta. Gông cùm của ta trở nên nhẹ bỗng như những giấc mơ. Khi đó,
những bức tường nhà ngục giam cầm ta điều tan biến.”
“Thế chuyện gì đã xảy ra với Achren ạ?” Eilonwy hỏi.
“Ta không biết,” Gwydion nói, “sau đó ta không nhìn thấy mụ nữa. Ta nấp
trong rừng vài ngày để những vết thương trên người lành lại. Lâu Đài Xoáy
Ốc chỉ còn là một đống đổ nát khi ta quay lại tìm cháu; và ở đó ta đã khóc
than cho cái chết của cháu.”
“Cũng như cháu đã khóc than cho ngài.” Taran nói.
“Ta lại lên đường để quay về Caer Dathyl.” Gwydion nói tiếp. “Ta đi theo
con đường mà Fflewddur đã chọn một hồi lâu, nhưng ta đi qua thung lũng
sau các cháu. Về đến đây thì ta đã đi trước các cháu một đoạn. Hôm ấy, một
con Quái Điểu lao từ trên trời xuống và bay thẳng về phía ta. Ta kinh ngạc
thấy nó không tấn công hay bay vụt đi khi nhìn thấy ta mà lại vỗ cánh dừng
lại trước mặt ta, kêu lên một cách lạ lùng. Tiếng kêu của loài Quái Điểu bây
giờ không còn xa lạ gì đối với ta – hay tiếng nói của bất kỳ sinh vật nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.