BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: SÁCH VỀ BỘ BA - Trang 178

Taran cúi đầu. Ellidyr quấn chặt tấm áo choàng vá víu quanh mình và hiên
ngang ra khỏi phóng không nói một lời. Taran sắp sửa đi theo Adaon thì cụ
Dallben gọi cậu lại.
“Hai con đúng là một cặp nóng đầu.” Vị pháp sư già nhận xét. “Ta đang cố
nghĩ xem đầu óc của ai trong số hai đứa điên rồ hơn. Quả là không dễ
dàng,” cụ ngáp dài, “có lẽ phải thiền một lúc thì mới biết được.”
“Ellidyr nói đúng.” Taran cay đắng nói. “Con là con của ai kia chứ? Con
chẳng có cái tên nào khác ngoài tên thầy đặt cho con. Còn Ellidyr là một
hoàng tử.”
“Anh ta có thể là một hoàng tử,” cụ Dallben nói, “nhưng có lẽ không được
may mắn như con đâu. Anh ta là con trai út của vua Pen – Llarcau già nua
ở phương Bắc; những người anh của anh ta đã thừa kế hết chút gia tài ít ỏi
còn lại, và ngay cả phần gia tài ấy cũng đã bị tiêu tán hết. Ellidyr chỉ còn lại
cái tên và thanh gươm của mình, mặc dù ta phải thừa nhận là anh ta sử
dụng hai thứ đó không được khôn ngoan cho lắm. Tuy nhiên,” Dallben nói
tiếp, “những điều đó có thể tự sửa chữa được. À, trước khi ta quên mất…”
Chiếc áo thụng buông thõng quanh đôi chân dài khẳng khiu, cụ Dallben đi
đến bên một cái rương khổng lồ, mở nó ra bằng chiếc chìa khoá cổ lỗ và
mở nắp rương lên. Cụ cúi xuống lục tìm trong đó.
“Ta thú nhận là ta có một số điều phải hối tiếc và lo âu,” cụ nói, “nhưng
chúng chắc chắn không thể làm con quan tâm, nên ta sẽ không trút gánh
nặng ấy lên con. Trái lại, ở đây có một thứ mà ta chắc sẽ làm con thích thú.
Và nói cho đúng ra, nó cũng sẽ là gánh nặng cho con nữa.”
Cụ Dallben đứng thẳng dậy và quay sang Taran. Trong tay cụ là một thanh
gươm. Tim Taran nhảy lên. Cậu hăm hở chộp lấy món vũ khí, hai tay run
rẩy đến nỗi suýt nữa đánh rơi nó. Bao gươm và chuôi gươm không được
trang hoàng gì, sự khéo léo nằm ở vẻ cân xứng và thăng bằng của nó. Mặc
dù đã cũ kĩ, lưỡi gươm vẫn loé lên trong sáng không chút tì vết, và chính vẻ
giản dị của nó lại có một vẻ đẹp cao quý riêng. Taran cúi đầu thật thấp
trước cụ Dallben và lắp bắp nói lời cảm ơn. Cụ Dallben lắc đầu.
“Con có cần phải cảm ơn ta không thì còn phải xem đã.” cụ nói. “Hãy sử
dụng nó một cách khôn ngoan.” cụ nói thêm. “Ta chỉ có thể hi vọng con sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.