BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: SÁCH VỀ BỘ BA - Trang 184

vẻ đẹp của những đàn ngỗng trời vỗ cánh bay dưới ánh trăng.
“Vẫn còn rất nhiều điều để học hỏi,” Adaon nói, “và hơn hết thảy là còn
nhiều điều để trân trọng, cho dù đó là vòng quay của các mùa hay hình
dạng một viên sỏi dưới lòng sông. Chúng ta càng tìm được nhiều điều để
yêu thương trân trọng thì trái tim ta càng rộng mở.”
Gương mặt Adaon ngời sáng trong những tia nắng mặt trời buổi sớm,
nhưng có một thoáng khát khao len vào giọng nói của anh. Khi Taran hỏi
có chuyện gì không ổn, anh không trả lời ngay, như thể muốn giữ những ý
nghĩ của mình lại.
“Trái tim tôi sẽ nhẹ nhõm hơn khi sứ mệnh của chúng ta hoàn thành.” cuối
cùng Adaon nói. “Arianllyn, vị hôn thê của tôi, đang chờ đợi tôi ở phương
Bắc, và chiếc vạc của Arawn bị phá huỷ sớm chừng nào thì tôi có thể trở về
với nàng sớm chừng ấy.”
Đến cuối ngày hôm ấy thì họ trở thành bạn thân. Đêm xuống, khi Taran đến
ngồi với Gwydion và các bạn mình, Adaon cũng cắm trại với họ. Họ đã
vượt qua dòng Đại Avren và đang trên đường tiến vào vương quốc của vua
Smoit. Gwydion rất hài lòng với tốc độ này, mặc dù ông báo trước rằng
đoạn đường nguy hiểm và khó khăn nhất vẫn còn ở phía trước. Tất cả đều
vui vẻ, ngoại trừ Doli, ông ghét phải cưỡi ngựa và cộc cằn tuyên bố là nếu
đi bộ thì ông có thể đi nhanh hơn nhiều. Trong khi đội quân nghĩ ngơi trong
một khoảng rừng kín đáo, Fflewddur trao cây đàn hạc của mình cho Adaon
và xin anh hãy chơi một điệu gì đó. Adaon ngồi tựa lưng thoải mái vào một
thân cây và đặt cây đàn lên vai. Anh trầm ngâm một lát, đầu cúi xuống, rồi
đưa tay chạm nhẹ vào cây đàn. Tiếng đàn và giọng hát của Adaon quyện
vào nhau thành những hoà âm mà Taran chưa bao giờ được nghe. Gương
mặt chàng trai cao lớn ngẩng lên hướng về phía những vì sao và đôi mắt
xám của anh như vượt ra khỏi chúng. Khu rừng đã trở nên tĩnh mịch; mọi
âm thanh của màn đêm đều tắt lặng. Bài hát của Adaon không phải là một
bài chiến ca mà là một bài hát về sự thanh bình và những niềm vui sâu
lắng, và trong khi Taran lắng nghe, tiếng vọng của nó vang mãi lên trong
tim cậu. Cậu mong tiếng nhạc kéo dài mãi, nhưng Adaon dừng lại gần như
quá đỗi đột ngột, và với một nụ cười nghiêm nghị, trao trả cây đàn lại cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.