BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: SÁCH VỀ BỘ BA - Trang 215

kêu nữa kìa.”
“Lạ nhỉ.” Taran đồng ý. “Nghe như là orduorwenorgoch ấy! Và nhìn nó
xem, nó chạy đi chạy lại trên cọc đậu kìa. Các bạn có nghĩ chúng ta làm
phiền nó không?”
“Có vẻ như nó muốn nói với chúng ta điều gì ấy.” Eilonwy mở đầu.
Trong lúc ấy thì mặt Gwystyl đã chuyển sang màu một miếng pho mát cũ
rích.
“Có thể ông không muốn cho bọn tôi biết,” Doli nói, thô bạo túm lấy
Gwystyl đang hoảng hốt, “nhưng nó thì có đấy. Lần này, Gwystyl ạ, tôi sẽ
bóp nghiến ông thật đấy.”
“Không, không, Doli, xin đừng làm thế.” Gwystyl rền rĩ. “Đừng để ý đến
nó. Nó hay làm những việc kỳ quái lắm; tôi đã cố dạy nó cách cư xử cho
ngoan ngoãn hơn, nhưng chẳng ích gì.”
Tiếp đó Gwystyl tuôn ra một tràng những lời van xin và rên rỉ, nhưng ông
lùn không thèm để ý đến và bắt đầu thực hiện lời đe doạ của mình.
“Không.” Gwystyl hét. “Xin đừng bóp. Hôm nay thì không. Doli xin hãy
nghe tôi.” Ông nói thêm, hai mắt lác xệch cả đi. ”Nếu tôi nói thì các vị hứa
sẽ đi ngay chứ?”
Doli gật đầu và buông tay ra.
“Quạc chỉ muốn nói là,” Gwystyl vội tiếp, “chiếc vạc đang ở trong tay
Orddu, Orwen và Orgoch. Có vậy thôi. Thật đang tiếc, nhưng chắc chắn là
không thể làm gì với việc đó. Gần như không bõ công nhắc đến nữa kia.”
“Orddu, Orwen và Orgoch là ai?” Taran hỏi. Nỗi hồi hộp và nóng ruột của
cậu cũng khiến cậu mất bình tĩnh và cậu chỉ muốn xông đến giúp Doli bóp
cổ Gwystyl.
“Họ là ai ư?” Gwystyl lẩm bẩm. “Cậu nên hỏi họ là cái gì thì đúng hơn.”
“Được thôi.” Taran nói lớn. “Vậy họ là cái gì?”
“Tôi không biết.” Gwystyl trả lời. “Khó nói lắm. Cũng chẳng quan trọng
gì; họ đã có được chiếc vạc rồi thì tốt nhất là các vị nên để nó ở yên đấy
đi.” Ông ta run bắn lên. “Đừng có dây dưa với họ, chẳng đem lại lợi ích gì
đâu.”
“Cho dù họ là ai đi chăng nữa,” Taran nói to, quay sang những người khác,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.