BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: SÁCH VỀ BỘ BA - Trang 311

Ellidyr cựa mình và yếu ớt rên rỉ. Chậm rãi, mắt anh ta mở ra; anh ta cau
mày, quay gương mặt đẫm máu, giập nát của mình về phía Taran, và nhìn
cậu một hồi như thể không nhận ra. Rồi cặp môi nứt nẻ cảu anh ta mấp máy
với cái nhăn mặt chua chát quen thuộc.
“Vậy là chúng ta lại ở cùng một chỗ, Taran xứ Caer Dallben.” Anh ta nói.
“Tôi không nghĩ là chúng ta gặp lại nhau sớm đến thế.”
“Xin đừng lo, con trai của Pen – Llarcau ạ.” Taran đáp. “Sẽ không còn lâu
đâu.”
Ellidyr cúi đầu.
“Tôi thật sự rất hối tiếc về việc này. Tôi sẽ đến bù tất cả những gì sai trái tôi
đã gây ra cho cậu.”
“Liệu ngài có nói như vậy không nếu chiếc vạc còn trong tay ngài?” Taran
khẽ hỏi.
Ellidyr ngần ngừ.
“Tôi phải thú thật, tôi cũng không biết. Con quái vật đen tối mà cậu nhìn
thấy là một ông chủ khắc nghiệt; những móng vuốt của nó thật sắc nhọn.
Vậy mà đến lúc này tôi mới cảm thấy chúng. Nhưng tôi nói với cậu điều
này.” Ellidyr nói tiếp, cố ngồi dậy. “Tôi đã lấy cắp chiếc vạc chỉ vì lòng
kiêu hãnh, không phải để làm điều xấu. Tôi thề với cậu, với chút danh dự
nào còn sót lại trong tôi, rằng tôi sẽ không bao giờ sử dụng nó. Phải, đúng
là tôi định giành vinh quang của cậu cho riêng mình, nhưng tôi cũng sẽ
đem chiếc vạc đến cho Gwydion và để ông ấy phá huỷ nó. Xin hãy tin như
vậy.”
Taran gật đầu.
“Tôi tin ngài, hoàng tử xứ Pen – Llarcau ạ. Và giờ có lẽ tôi còn tin hơn cả
ngài tin chính bản thân mình nữa kia.”
Một ngọn gió nổi lên, rên rỉ qua những tán lá và khiến những căn lều run
rẩy. Tấm màn cửa bị thổi bạt sang bên. Taran nhìn thấy đám binh lính xếp
thành những hàng dài đằng sau chiếc vạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.