BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: SÁCH VỀ BỘ BA - Trang 52

“Xin làm ơn,” Taran nói, “cô phải giải thoát cho cả nó nữa. Và vũ khí của
chúng tôi nữa. Cô có làm được không?”
Eilonwy nhanh chóng gật đầu. “Phải, chuyện này sẽ rất thú vị đây.” Cô lại
bật cười khúc khích. Cô nhặt quả bóng sáng rực lên, khum bàn tay ôm lấy
nó và căn xà lim lại tối đen. Phiến đá được kéo trở lại chỗ cũ và chỉ còn
nghe vẳng lại tiếng cười lanh lảnh của Eilonwy.
Taran đi đi lại lại. Lần đầu tiên cậu thấy có chút hy vọng; mặc dù cậu băn
khoăn không biết có thể tin được cái cô bé đãng trí này đến mức nào. Rất
có thể cô ta sẽ quên bẵng mất mình đang định làm gì cũng nên. Tồi tệ hơn
nữa, cô ta có thể phản bội và nộp cậu cho Achren. Đó có thể là một cái bẫy
nữa, một cách tra tấn mới, hứa hẹn cho cậu được tự do chỉ để rồi lại cướp
nó đi. Nhưng ngay cả nếu điều đó có xảy ra đi chăng nữa thì Taran cũng
nghĩ là họ không thể chịu cảnh gì tồi tệ hơn được nữa. Để giữ sức, cậu nằm
xuống ổ rơm và cố thư giãn. Cánh tay đã được băng bó của cậu không còn
đau nữa và dù cậu vẫn còn đói và khát, bát nước ban nãy đã làm dịu bớt nỗi
khổ của cậu. Cậu không biết sẽ mất bao lâu để đi qua những lối đi ngầm
dưới đất ấy. Nhưng thời gian trôi qua và cậu đâm ra lo lắng. Cậu cố nạy
phiến đá cô bé đã đẩy lên. Nó không hề nhúc nhích, dù Taran đã cố đến độ
ngón tay bật cả máu. Cậu lại ngồi phịch xuống trong bóng tối và chờ đợi
một cách vô vọng. Eilonwy không quay lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.