xoảng, làm náo loạn cả lên. Trong một thoáng, Taran ngỡ mình đã thắng thế
so với bác Coll, nhưng ông già xoay tránh nhẹ nhàng lẹ thường. Bây giờ
đến lượt Taran phải cố gắng một cách tuyệt vọng để đỡ những cú đâm của
bác ta. Bất thình lình, bác Coll ngừng lại. Taran cũng dừng theo, que cời
giơ lên lưng chừng trong không trung. Xuất hiện ở khung cửa xưởng rèn là
hình dáng cao lớn, hơi còng xuống của cụ Dallben.
Cụ Dallben, chủ nhân của Caer Dallben, đã ba trăm bảy mươi chín tuổi. Bộ
râu che mặt cụ kín đến nỗi lúc nào cụ cũng có vẻ như đang nhìn qua một
màn mây xám. Ở cái trại nhỏ này, nơi Taran và bác Coll lo cày ruộng, gieo
hạt, giẫy cỏ, gặt lúa và các việc đồng áng khác, thì cụ Dallben đảm trách
việc ngồi thiền, một công việc đòi hỏi nhiều sức lực đến nỗi cụ chỉ có thể
hoàn thành nó bằng cách nằm xuống và nhắm nghiền mắt. Cụ thiền một
tiếng rưỡi sau bữa sáng, và một lần nữa muộn hơn trong ngày. Tiếng ồn ào
ở xưởng rèn đã cắt ngang giờ thiền buổi sáng của cụ; chiếc áo choàng cụ
mặc buông xộc xệch trên đôi đầu gối gầy guộc.
“Ngưng cái trò vớ vẩn này lại ngay lập tức.” cụ nói. “Ta ngạc nhiên vì anh
đấy,” cụ nói thêm, nhíu mày nhìn bác Coll. “Còn nhiều việc nghiêm chỉnh
phải làm kia mà.”
“Không phải tại bác Coll đâu ạ.” Taran ngắt lời. “Chính con đã xin được
học đấu gươm.”
“Ta đâu có nói ta ngạc nhiên vì con.” cụ Dallben nói. “Nhưng có lẽ ta cũng
có ngạc nhiên đấy. Ta nghĩ tốt hơn hết con nên đi theo ta.”
Taran theo ông cụ ra khỏi xưởng rèn, đi qua sân nuôi gà vịt và bước vào
căn nhà nhỏ màu trắng lợp mái tranh. Ở đó, trong phòng riêng của cụ
Dallben, hàng chồng sách mốc meo xếp chặt trên những chiếc giá đã võng
xuống và tràn cả ra sàn nhà giữa hàng đống nào là nồi sắt, nào là thắt lưng
đóng đinh, những chiếc đàn hạc cái có dây cái không, và vô số thứ lặt vặt
khác. Taran ngồi xuống cái ghế gỗ dài, nơi cậu vẫn luôn ngồi mỗi khi cụ
Dallben muốn khuyên bảo hay quở trách điều gì.
“Ta rất hiểu,” cụ Dallben nói, ngồi vào sau chiếc bàn của mình, “trong việc
sử dụng vũ khí, cũng như mọi thứ khác, cần phải có một kỹ năng nhất định.
Nhưng những cái đầu khôn ngoan hơn con sẽ quyết định khi nào thì con