Ông thợ gốm gật đầu. “Đó đúng là đồ do ta làm. Nếu cháu đã nhìn thấy chúng thì có lẽ là
cháu có biết đến ta thật. Bởi vì ta đã làm nghề này lâu lắm rồi, chàng trai Lang Thang ạ, và
không còn biết ở chỗ nào thì không còn là đất sét mà là chính Annlaw nữa - hay thật ra đất
sét và Annlaw chỉ là một mà thôi.”
Taran ngắm kỹ hơn những món đồ gốm chất đầy trong gian lều, ngắm những bát rượu
mới nặn xong, hình dáng còn khéo léo hơn cả chiếc bát trong kho báu của Lãnh chúa Gast,
ngắm những cái bàn dài bắn đầy đất sét ướt và chất nặng những bình phẩm màu, thuốc
nhuộm và nước men. Giờ cậu ngạc nhiên nhận thấy rằng những thứ mà mới đầu cậu tưởng
chỉ là đồ sành sứ bình thường, hóa ra lại đẹp đẽ không kém gì chiếc bát đựng rượu, theo
cách riêng của chúng. Tất cả đều do một bàn tay lão luyện làm nên. Cậu quay sang Annlaw.
“Cháu đã được nghe kể rằng,” Taran nói, “một món đồ do ông làm ra còn đáng giá hơn
cả toàn bộ kho báu của một lãnh chúa, và cháu hoàn toàn tin là như vậy. Và nơi này,” cậu lắc
đầu kinh ngạc, “nơi này chính là một kho báu vô giá.”
“Đúng, đúng thế!” Gurgi reo lên. “Ôi, ông thợ gốm lành nghề hẳn đã giành được rất
nhiều tiền bạc và của cải nhờ những món đồ khéo léo này!”
“Tiền bạc và của cải ư?” Annlaw mỉm cười đáp lại. “Ta chỉ kiếm đủ ăn mà thôi. Ta đem
phần lớn những thứ nồi niêu bát đĩa này đến cho các Làng nhỏ hơn xung quanh đây, ở đó họ
không có thợ gốm riêng. Vì ta đem đến cho họ cái họ cần, họ lại trả công ta bằng những thứ
ta cần; và thứ ta nhất thiết không cần đến chính là của cải quý giá. Niềm vui của ta nằm ở
công việc của mình, chứ không phải ở những gì ta kiếm được. Liệu mọi kho báu trên toàn
Prydain này có giúp cho ngón tay ta nặn ra được một cái bát đẹp hơn không?”
“Có người bảo rằng,” Taran nói, không phải là không có phần nghiêm chỉnh trong khi
cậu liếc nhìn chiếc bàn quay của người thợ gốm, “ông làm được những thứ đẹp như vậy là
nhờ có phép thuật.”
Nghe vậy Annlaw ngửa đầu về phía sau và cười vang. “Ta ước là ta có biết phép thuật,
bởi vì như thế ta sẽ đỡ phải làm lụng vất vả. Không, không, chàng trai Lang Thang ạ, cái bàn
quay của ta, than ôi, cũng giống như mọi cái bàn quay khác thôi. Quả thật,” ông nói thêm,
“Givannion Chân Què, người thợ thủ công bậc thầy của Prydain, cách đây lâu lắm rồi, đã
sáng chế ra đủ loại công cụ thần kỳ. Ông đã giao chúng cho những người mà ông nghĩ là sẽ
dùng chúng một cách khôn ngoan và hữu ích, nhưng lần lượt từng thứ một bị rơi vào bàn
tay của Arawn Chúa tể Tử địa. Giờ thì tất cả đã biết mất.
“Nhưng Giovannion cũng đã khám phá ra những bí quyết sâu kín nhất của mọi nghề
nghiệp và ghi chép chúng lại,” Annlaw nói tiếp. “Arawn cũng đã lấy cắp cả những bí quyết
này nữa, giấu kín chúng ở Annuvin để không ai còn có thể dùng đến chúng.” Gương mặt của
người thợ gốm trở nên nghiêm nghị. “Ta đã bỏ cả đời để tìm kiếm lại các bí quyết ấy, để
đoán xem bản chất của chúng là gì. Ta đã học được rất nhiều điều - học bằng cách làm việc,
tựa như một đứa bé học đi vậy. Nhưng ta đã bị chậm bước. Những tri thức sâu kín nhất vẫn
nằm ngoài tầm tay của ta. Ta e rằng nó sẽ mãi mãi là như vậy.