BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: TARAN NGƯỜI LANG THANG - Trang 143

Drudwas nghiêm nghị gật đầu. “Tôi cũng đã nghe nói như vậy. Có thể chúng sẽ bỏ qua

làng chúng tôi,” ông nói tiếp, “nhưng tôi nghi ngờ điều này. Làng Isav là con mồi nhỏ, nhưng
nơi nào ít người tự vệ thì chúng lại càng có thêm lý do để tấn công.”

Taran liếc nhìn những người đàn ông. Nhờ vẻ mặt và dáng điệu của họ, cậu biết họ

không thiếu lòng can đảm; nhưng một lần nữa cậu lại nghe thấy tiếng cười của Dorath và
nhớ lại sự xảo quyệt, tàn nhẫn của y. “Và nếu chúng tấn công,” cậu hỏi, “thì các vị sẽ làm gì?”

“Cậu nghĩ là chúng tôi sẽ làm gì chứ?” Drudwas giận dữ kêu lên. “Cống nạp cho chúng và

cầu xin chúng tha mạng ư? Giao gia súc của chúng tôi cho gươm đao của chúng và nhà cửa
của chúng tôi cho ngọn đuốc của chúng ư? Làng Isav này luôn luôn thanh bình; niềm tự hào
của chúng tôi là trong công việc đồng áng chứ không phải trong chiến trận. Nhưng chúng tôi
sẽ chống lại chúng. Chúng tôi có còn lựa chọn nào khác không?”

“Tôi có thể quay lại Merin,” Taran đáp, “và đem người đến giúp các vị.”

“Quá xa và quá lâu,” Drudwas trả lời. “Mà tôi cũng không muốn làm thế, bởi vì như vậy

thì Merin sẽ bị bỏ ngỏ không được bảo vệ. Không, chúng tôi sẽ tự mình chống lại chúng thôi.
Bảy người chống lại mười hai. Llassar con trai tôi,” ông nói, chỉ vào một cậu thiếu niên cao,
vẻ mặt hăm hở, nom không lớn hơn Taran bao nhiêu khi cậu được bác Coll dành cho cái
danh hiệu Phụ-Chăn Lợn.

“Ông đếm nhầm rồi,” Taran ngắt lời. “Các vị không có bảy, mà là chín người. Gurgi và tôi

sẽ ở lại cùng các vị.”

Drudwas lắc đầu. “Cậu không chịu ơn huệ gì, cũng không có nghĩa vụ gì với chúng tôi

hết, chàng trai Lang Thang ạ. Chúng tôi rất mừng vì có lưỡi gươm của hai vị giúp sức, nhưng
chúng tôi không bắt các vị phải ở lại đâu.”

“Lưỡi gươm của chúng tôi sẽ vẫn là của các vị,” Taran đáp, và Gurgi gật đầu đồng tình.

“Xin hãy nghe tôi đây. Chín người có thể chống lại mười hai tên cướp và chiến thắng. Nhưng
với Dorath thì số lượng không đáng kể bằng trí tuệ. Nếu hắn chỉ có một mình thôi thì tôi
cũng vẫn sợ hắn bằng mười hai kẻ khác. Hắn giao chiến rất xảo quyệt và sẽ tìm cách để
cướp được nhiều nhất mà chỉ bỏ ra ít công sức nhất. Chúng ta phải chống lại hắn bằng cách
tương tự.” Những người đàn ông làng Isav chăm chú lắng nghe trong khi Taran đề ra một
mưu kế khiến cho bọn cướp tưởng rằng chúng gặp phải địch thủ đông đúc hơn, và tấn công
ở nơi mà Dorath nghĩ là sẽ chỉ được bảo vệ sơ sài.

“Nếu hai người nằm đợi ở bãi nhốt cừu và hai người nấp trong chuồng gia súc, sẵn sàng

chồm dậy,” Taran nói, “họ có thể làm băng cướp bị bất ngờ và ghìm chân chúng một hồi lâu
trong khi chúng tôi phục kích để tấn công chúng từ phía sau. Cùng lúc đó, nếu đám phụ nữ
có thể khua cuốc cào, làm ầm ĩ lên, thì sẽ có vẻ như chúng ta có một đội quân khác đang tiến
đến.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.