BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: TARAN NGƯỜI LANG THANG - Trang 80

Cậu quay sang nhìn Doli. “Viên ngọc là của tôi,” Taran nói. “Nhưng chỉ để trao đi thôi,

chứ không phải để giữ lại.” Một cách chậm rãi cậu dúi viên ngọc vào tay Doli. “Ông hãy cầm
lấy. Nó đã từng thuộc về người dân Mỹ Tộc. Giờ nó lại thuộc về họ rồi.”

Vẻ mặt cau có thường lệ của ông lùn bỗng giãn ra. “Cậu đã giúp chúng tôi một việc rất ý

nghĩa,” ông đáp lại. “Có lẽ là điều ý nghĩa nhất mà bất kỳ người thường nào đã giúp cho
người dân Mỹ Tộc. Nếu không có cậu, Morda đã có thể tiêu diệt hết tất cả chúng tôi. Phải,
viên ngọc phải được đem trả lại vương quốc của chúng tôi; để nó rơi vào tay kẻ khác thì quá
nguy hiểm. Cậu đã lựa chọn đúng đắn lắm. Quốc vương Eiddileg sẽ luôn nhớ ơn cậu. Hãy
nhận lời đa tạ của ông ấy - và của tôi nữa.” Doli gật đầu vẻ hài lòng và cẩn thận nhét viên
ngọc vào túi áo. “Nó đã trải qua một hành trình dài. Cuối cùng thì nó cũng quay trở về với
chúng tôi.”

“Đúng, đúng thế!” Gurgi reo lên. “Hãy giữ lấy nó đi. Nếu cậu chủ nhân từ không chịu giữ

nó, thì Gurgi không muốn phải nhìn thấy viên ngọc xấu xa ấy nữa. Đem nó đi xa, đi xa đi!
Đừng để nó biến Gurgi trung thành thành một con chuột nữa!”

Taran, với một tiếng cười trìu mến, đặt tay lên vai Gurgi. “Morda không thể thay đổi

được tâm tính thật sự của mi, cũng như lão ta đã không thể thay đổi được Doli. Mi có thể có
bề ngoài của một chú chuột, nhưng vẫn giữ nguyên trái tim của một con mãnh sư. Nhưng
còn ta thì sao?” Cậu trầm ngâm khẽ nói. “Nếu phải làm một con chim ưng bị cầm tù, một con
giun đất mù lòa - thì liệu ta có thể còn là chính mình được nữa không? Liệu ta có còn là
Taran được nữa không, khi ta không còn biết Taran là ai?”

Mặt trời đã bắt đầu lên cao, hứa hẹn bầu trời xanh thẳm và một ngày tươi đẹp khi nhóm

bạn rời khỏi hang ổ của lão phù thủy. Bức tường gai đã đổ sụp, nát vụn như chính quyền lực
đen tối dựng nên nó, và nhóm bạn vượt qua nó không chút khó khăn. Họ tháo dây buộc cho
Melynlas và con ngựa lùn của Gurgi, và chỉ sau khi đã rời khỏi đó một quãng thật xa,
Fflewddur mới đồng ý dừng lại nghỉ. Ngay cả lúc ấy chàng ca sĩ vẫn tỏ ra bồn chồn không
yên và khi Gurgi mở chiếc túi đựng thức ăn ra, Fflewddur ngồi lên một gò đất vẻ lơ đãng,
mân mê hai tai mình vẻ trầm tư mặc tưởng, như thể để biết chắc chúng vẫn còn là của mình.

“Thỏ!” Chàng ca sĩ khẽ lẩm bẩm. “Mình sẽ không bao giờ đuổi bắt một con thỏ nào nữa.”

Taran ngồi riêng ra một chỗ với Doli, bởi vì còn rất nhiều điều cậu phải kể và nhiều điều

cậu muốn hỏi. Mặc dù Doli đã lấy lại vẻ mặt cau có dài đằng đẵng và lòng kiên nhẫn ngắn tí
tẹo của mình, chốc chốc trên mặt ông lại thoáng hiện ra một nụ cười chứng tỏ ông rất vui
lòng được gặp lại nhóm bạn. Tuy nhiên, khi biết về cuộc tìm kiếm của Taran, Doli cau mặt
nhiều hơn lệ thường.

“Vùng đất Tự do ấy à?” Ông lùn hỏi. “Chúng tôi hết sức hòa thuận với người dân ở đó;

họ kính trọng chúng tôi và chúng tôi cũng kính trọng họ. Khắp xứ Prydain này, cậu không
thể tìm được mấy dân tộc có được trái tim can đảm và tấm lòng tử tế hơn họ đâu; và ở đó,
không người nào ra vẻ bề trên với kẻ khác chỉ vì anh ta may mắn sinh ra trong lâu đài của
một quốc vương thay vì túp lều của một nông dân. Điều quan trọng nhất ở Vùng đất Tự do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.