BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: TARAN NGƯỜI LANG THANG - Trang 81

là những kỹ năng của bàn tay con người, chứ không phải dòng máu trong huyết quản người
đó. Nhưng tôi không thể cho cậu biết thêm điều gì được, bởi chúng tôi không hay giao thiệp
với họ lắm. Ờ, chúng tôi cũng có trạm canh đường ở đây đó, phòng khi họ cần sự giúp đỡ
của chúng tôi. Nhưng chuyện đó hiếm khi xảy ra lắm. Người dân Tự Do thích dựa vào bản
thân mình hơn, và họ tự xoay xở khá là ổn thỏa. Thế nên chúng tôi càng hài lòng hơn, vì lợi
ích của chúng tôi cũng như lợi ích của họ, bởi vì phải để mắt đến những vùng đất khác ở
Prydain chúng tôi cũng đã đủ bận bịu lắm rồi.

“Còn về Tấm Gương mà cậu nói đến,” Doli nói tiếp, “thì tôi chưa bao giờ nghe thấy. Ở

Dãy Núi Llawgadarn chỉ có Hồ Llunet mà thôi. Tôi không thể cho cậu biết hơn được. Nhưng
cậu có cái gì thế?” Ông lùn bỗng hỏi, đến lúc này mới nhìn thấy chiếc tù và của Taran lần đầu
tiên. “Cậu vớ được nó ở đâu đấy?”

“Eilonwy đã tặng nó cho tôi khi tôi rời Mona,” Taran trả lời. “Đó là vật làm tin của cô ấy

để hứa rằng chúng tôi sẽ...” Cậu mỉm cười buồn bã. “Sao mà nghe chuyện ấy có vẻ xa xôi đến
thế.” Cậu tháo chiếc tù và từ trên vai xuống và trao nó cho Doli.

“Đây là đồ thủ công của người Mỹ Tộc đấy,” ông lùn nói. “Không thể lẫn vào đâu được.”

Taran ngạc nhiên thấy Doli nheo mắt ngó qua một đầu, rồi đến đầu kia, và giơ chiếc tù và
lên ánh mặt trời như thể tìm cách nhìn qua miệng nó vậy. Trong khi Taran bối rối ngắm
nhìn, Doli dùng đốt ngón tay gõ mạnh lên chiếc tù và rồi đập nó vào đầu gối mình.

“Rỗng không!” Ông lùn càu nhàu. “Bị dùng hết rồi. Không! Chờ chút đã.” Ông áp thân tù

và vào tai và chăm chú lắng nghe. “Chỉ còn lại một thôi, không hơn không kém.”

“Một cái gì cơ?” Taran kêu lên, lúng túng hơn bao giờ hết vì những lời của Doli.

“Một tiếng gọi chứ còn cái gì nữa!” Doli quát.

Fflewddur và Gurgi đã tiến lại gần, tò mò vì những hành động kỳ quặc của Doli, và ông

lùn quay sang họ. “Vật này đã được chế tạo cách đây rất lâu rồi, khi mà loài người và người
Mỹ Tộc còn sống trong tình bằng hữu, gần gụi và luôn vui lòng giúp đỡ lẫn nhau. Trong
chiếc tù và này có một tiếng gọi để gọi chúng tôi tới.”

“Tôi không hiểu,” Taran lên tiếng.

“Nếu cậu chịu nghe tôi thì cậu sẽ hiểu,” Doli vặc lại, giơ chiếc tù và lên. “Và ý tôi là thật

sự lắng nghe ấy. Nghe cho kỹ vào.” Ông chụm môi lại và huýt lên ba tiếng sáo có âm vực mà
Taran thấy rất lạ tai. “Nghe thấy chưa? Hãy thổi những nốt nhạc ấy trên chiếc tù và này - chỉ
ba tiếng ấy thôi, nhớ đấy, không có cách nào khác. Chúng sẽ gọi tới cho cậu người Mỹ Tộc
đang ở gần nhất và họ sẽ làm bất kỳ cái gì họ có thể nếu cậu cần sự giúp đỡ. Nào, cậu đã nhớ
rõ điệu nhạc chưa?” Doli lại huýt ba tiếng sáo một lần nữa.

Taran gật đầu và, không suy nghĩ gì, đưa chiếc tù và lên miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.