BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: TARAN NGƯỜI LANG THANG - Trang 90

đêm các vị ngủ say sưa dưới sự bảo vệ của chúng tôi. Chẳng lẽ những cái đó không có giá trị
gì với các vị sao?”

Taran sửng sốt nhìn y chằm chằm và bất thình lình cảm thấy hoảng hốt. Bọn lính của

Dorath đã xúm lại quanh tên cầm đầu của chúng. Gurgi sáp đến gần Taran hơn. “Bảo vệ ấy
à!” Fflewddur lầm bầm dưới hơi thở. “Thế thì ai sẽ bảo vệ chúng ta khỏi Dorath chứ? Bảo vệ
ấy à? Ôi Belin Vĩ Đại, như thế là ăn cướp thì đúng hơn!”

“Còn nữa, Ông hoàng Chăn Lợn ạ,” Dorath nhanh chóng nói tiếp. “Còn chuyện trả công

cho chúng tôi dẫn đường các vị đến Hồ Llunet. Đó không phải là chặng đường dễ dàng gì đối
với Đội Quân của tôi; đường đi rất dài và gập ghềnh...”

Taran nhìn thẳng vào mặt y. “Ông đã cho chúng tôi đồ ăn, thức uống và chỗ nghỉ đêm,”

cậu nói, đầu óc quay cuồng cố tìm cách thoát khỏi cái bẫy của Dorath. “Chúng tôi sẽ hoàn trả
lại cho ông những thứ đó. Còn chuyện bảo vệ dọc đường đi thì chúng tôi không đòi hỏi, và
cũng không cần thiết.”

“Quân lính của tôi hoàn toàn tự nguyện, đang chờ đợi và sẵn sàng để dẫn đường cho các

vị,” Dorath nói. “Chính ngài mới là người không giữ đúng giao kèo.”

“Tôi không giao kèo gì với ông hết, Dorath,” Taran trả lời.

Mắt Dorath nheo lại. “Không ư? Nhưng ngài vẫn phải giữ lời thôi.”

Cả hai im lặng quan sát nhau một hồi lâu. Bọn lính tỏ vẻ bồn chồn không yên. Dựa vào

vẻ mặt của Dorath, Taran không thể đoán được là y có định liều gây sự đánh nhau thật
không. Nếu y định như vậy thật thì Taran lạnh người khi nhận ra rằng nhóm bạn không có
mấy cơ hội thoát khỏi nơi này một cách an toàn. Cuối cùng cậu lên tiếng hỏi, “Ông muốn gì ở
chúng tôi?”

Dorath nhe răng cười. “Giờ thì ngài tỏ ra biết lẽ phải rồi đấy. Những món nợ vặt vãnh

thế này thì dễ thanh toán thôi. Chúng tôi là những kẻ rất hèn kém, thưa điện hạ. Chúng tôi
không đòi hỏi gì lắm đâu, ít hơn món thù lao chúng tôi đáng được nhận nhiều. Nhưng, vì
tình bằng hữu giữa chúng ta, Dorath này sẽ tỏ ra rộng rãi. Ngài có thể trao cho tôi cái gì
được đây?” Mắt y nhìn xuống thắt lưng của Taran. “Thanh gươm của ngài đẹp đấy,” y nói.
“Hãy giao nó cho ta.”

Bàn tay Taran túm chặt lấy núm chuôi gươm. “Vật này thì ông không thể lấy được,” cậu

vội trả lời. “Tôi xin giao cho ông các dây đai và yên cương của chúng tôi, và ngay cả những
thứ này chúng tôi cũng không có nhiều. Dallben thầy của tôi đã trao cho tôi thanh gươm
này, thanh gươm đầu tiên thực sự thuộc về tôi và thanh gươm đầu tiên tôi có được với tư
cách một người trưởng thành. Người tôi yêu đã đích thân đóng đai nó cho tôi. Không,
Dorath, tôi không thể đem thanh gươm của tôi ra đánh đổi được.”

Dorath ngửa đầu về phía sau cười phá lên. “Ngươi coi trọng một mảnh sắt quèn quá

đấy! Người yêu của ngươi đóng đai nó cho ngươi ư? Thanh gươm đầu tiên của ngươi ư? Nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.