BIÊN THÀNH - Trang 27

4

ĐÓ LÀ CHUYỆN TRƯỚC ĐÂY HAI NĂM. NGÀY MỒNG năm tháng
Năm, ông ngoại tìm người thay mình đưa đò, dẫn theo con chó vàng và
Thúy Thúy vào thành rồi ra bờ sông xem đua thuyền. Người đứng đầy bờ
sông, bốn chiếc thuyền dài màu đỏ đang chèo trên sông. Nước cho thuyền
rồng bơi

[18]

vừa mới lên, sông màu xanh như vỏ đỗ, tiết trời lại sáng sủa

như vậy, trống thì tùng tùng đánh dồn, Thúy Thúy cứ mím môi không nói
một câu, lòng tràn trề niềm vui không thể thổ lộ. Người đứng trên bờ sông
quá đông, ai nấy đều mở to mắt mà xem, chẳng bao lâu con chó vàng vẫn ở
bên Thúy Thúy nhưng ông ngoại đã bị chen bật đi, không thấy đâu nữa.

Thúy Thúy vừa xem đua thuyền, vừa nghĩ: “Chốc nữa hẳn ông ngoại cũng
tìm được mình.” Nhưng lâu lắm cũng không thấy ông tìm đến, Thúy Thúy
thấy lo lo. Hôm hai ông cháu cùng con chó vào thành, thì trước đó một
ngày, ông đã hỏi Thúy Thúy:

- Ngày mai vào thành xem đua thuyền, nếu một mình đi xem giữa rất đông
người khác, cháu có sợ không?

Thúy Thúy đáp:

- Người đông cháu chẳng sợ nhưng chỉ một mình cháu thì mất vui.

Ông nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra có một người quen ở trong thành, ngay
đêm ấy ông vào thành tìm bạn, nhờ ông cụ trông đò hộ một ngày, còn ông
sẽ cùng cháu gái vào thành chơi một ngày. Vì ông cụ đó còn cô đơn hơn cả
ông quản đò, không có người thân nào ở cùng, cả chó cũng không nốt, ông
quản đò bèn hẹn bạn già sáng đến nhà ăn cơm, uống một chén rượu hùng
hoàng. Ngày hôm sau, ông cụ kia đến; ăn cơm xong, ông quản đò giao
nhiệm vụ cho ông bạn rồi cùng Thúy Thúy vào thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.