BIÊN THÀNH - Trang 56

thật đông, ba chuyến đò liền một lúc. Ở trên đò, Thúy Thúy vừa kéo dây
chão vừa nghĩ đến tính khí buồn cười của ông ngoại.

Không hiểu sao Thúy Thúy cảm thấy người khách từ trong thành đưa trả
bầu rượu này rất quen. Mắt nhìn rõ là người quen nhưng cô bé không nhớ
đã gặp người ấy ở đâu. Vì không cố nghĩ xem đã từng gặp người ta ở đâu
nên Thúy Thúy cũng không đoán được thân thế người ấy.

Ông ngoại đứng trên bờ đá gọi:

- Thúy Thúy, cháu lên đây nghỉ rồi còn tiếp khách!

Lẽ ra không có ai gọi đò, Thúy Thúy cũng muốn lên nhà nhóm lửa, nhưng
ông ngoại gọi thì em lại không muốn lên nhà nữa.

Khách hỏi ông ngoại có vào thành xem đua thuyền không, ông quản đò nói
còn phải trông đò. Hai người lại nói một số chuyện khác, cuối cùng khách
mới đi thẳng vào chuyện chính:

- Bác ơi, Thúy Thúy nhà bác lớn thật rồi, càng lớn càng xinh đấy!

Ông quản đò cười, thầm nghĩ: “Cậu em nói y hệt cậu anh, thật là thẳng
thắn”, nhưng khi nói thì lại là:

- Na Tống này, vùng này người đáng để cho mọi người khen chỉ có mình
cháu, ai cũng bảo cháu đẹp trai. “Con báo trên non, con trĩ bên suối”, đó là
lời người ta khen những nét đẹp của cháu đấy!

- Nhưng như thế không được công bằng.

- Rất công bằng đấy chứ! Bác nghe người đi thuyền nói, lần trước cháu áp
tải thuyền, thuyền đến bãi Bạch Kê Quan phía dưới Tam Môn thì xảy ra sự
cố, cháu đã cứu được ba người trong sóng dữ. Các cháu qua đêm trên bãi
sông. Con gái trong thôn ấy biết tin, họ ở ngoài lều của cháu hát suốt đêm,
chuyện ấy có thật không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.