BIÊN THÀNH - Trang 81

13

LÚC HOÀNG HÔN, THÚY THÚY NGỒI DƯỚI NGỌN tháp trắng đằng
sau nhà ngắm bầu trời được mặt trời chiếu soi rọi thành đám mây mỏng
màu hoa đào. Ngày mười tư, Trung Trại có phiên chợ, người buôn bán
trong thành tới Trung Trại thu mua thổ sản rất đông, vì thế rất đông người
sang đò; ông ngoại luôn tay đưa đò, không được nghỉ. Trời sắp sang đêm,
những chim khác dường như đã nghỉ cả, chỉ riêng đỗ quyên còn hát mãi.
Đá và bùn được nắng soi cả một ngày, cây cỏ cũng được mặt trời soi cả một
ngày nên lúc này đều toả hơi ấm áp. Trong không khí có mùi bùn, mùi cây
cỏ và cả mùi của côn trùng vỏ cứng nữa. Thúy Thúy vừa nhìn áng mây
hồng trên trời vừa lắng nghe tiếng ồn ào của người đi buôn trên bến đò,
trong lòng có chút buồn bã.

Hoàng hôn dịu dàng, đẹp và bình lặng, nhưng nếu là người cảm thấu được
mọi cảnh vật trước mắt, thì trong một buổi hoàng hôn thế này lòng hẳn sẽ
có chút man mác buồn. Thế là ngày hôm đó trở thành nỗi đau khổ, Thúy
Thúy cảm thấy như thiếu vắng một cái gì đó. Dường như em thấy một ngày
đã trôi qua, em muốn níu giữ nó để có được một việc gì mới mẻ, nhưng
không được. Cuộc sống dường như quá bình thường khiến em chịu không
nổi.

“Mình phải ngồi thuyền xuôi xuống huyện Đào Nguyên để qua hồ Động
Đình, cho ông đánh cồng đi khắp thành gọi mình, thắp đèn lồng đi khắp nơi
tìm mình!” Em như cố ý giận ông, buông tuồng nghĩ đến một việc như thế.
Em còn tưởng tượng cảnh ông dùng mọi cách tìm em mà không thấy, cuối
cùng đành nằm thượt trên con đò. “Người ta gọi, đò ơi đò, bác ơi bác, bác
làm sao thế? Còn sao nữa? Thúy Thúy bỏ đi rồi, xuống huyện Đào Nguyên
rồi! Thế bác sẽ làm như thế nào? Thế nào à? Tôi bỏ con dao vào túi đeo,
theo thuyền xuôi xuống đó giết chết nó!...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.