BIÊN THÀNH - Trang 82

Thúy Thúy dường như nghe thấy cả cuộc đối thoại ấy nữa nên đâm sợ. Em
vừa lanh lảnh gọi ông vừa chạy từ trên cao xuống bến đò. Khi thấy ông đưa
đò ra giữa suối, người trên đò khe khẽ nói chuyện, con tim nhỏ bé ấy vẫn
thình thịch đập không thôi.

- Ông ơi, ông ơi, ông kéo đò trở lại đi!

Ông quản đò không hiểu ý cháu, tưởng Thúy Thúy muốn đưa đò thay mình
bèn nói:

- Thúy Thúy, cháu đợi một lát, ông đưa đò về ngay đây!

- Ông không đưa đò về nữa hay sao?

- Ông về ngay đây mà!

Thúy Thúy ngồi bên bờ suối nhìn mặt suối đang bị ánh trời chiều bao phủ.
Em nhìn thấy một toán người đang đi đò, trong số đó có người đánh lửa lên
để hút thuốc, lại gõ tẩu thuốc dài vào mạn đò cho rơi tàn thuốc thì bỗng
nhiên em bật khóc.

Ông ngoại đưa đò về, thấy Thúy Thúy ngây người ngồi bên bờ suối. Hỏi có
việc gì, Thúy Thúy không đáp, ông bèn bảo cháu nhóm lửa nấu cơm. Thúy
Thúy nghĩ một lát, thấy mình tự dưng khóc thật buồn cười bèn một mình
trở lên nhà. Sau khi nhóm được lửa bên bếp đen thui, em lại lên chỗ núi cao
ở trước cửa gọi ông, bảo ông về nhà. Ông quản đò không bao giờ đùa cợt
với chức vụ, ông hiểu người gọi đò đều là những người muốn được sớm về
thành để ăn cơm tối nên một người gọi cũng chở, không tiện bắt người ta
đứng trên bờ chờ đợi, bởi vậy ông không trở lên nhà. Ông chỉ đứng trên
mũi đò bảo Thúy Thúy để ông làm xong việc, chở người ta sang đò xong là
về nhà ăn cơm tối.

Lần thứ hai gọi mà ông không chịu về, Thúy Thúy ngồi trên vách đá cảm
thấy buồn. Trời đã tối hẳn. Một con đom đóm to, đuôi loé ánh sáng xanh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.