BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 112

Phó Hồng Tuyết tuy dừng chân, đầu lại không quay lại, chỉ lãnh đạm nói

ba chữ:

- Đêm đã khuya.
Nói dứt lời, hắn lại dùng bộ pháp kỳ quái đặc biệt đi về phía cửa.
Mục quang của Nguyệt bà bà lộ xuất vẻ tàn độc, người Truy Phong Tẩu

đã phóng đến cửa, chặn đường Phó Hồng Tuyết.

Đêm đã khuya, đã đến lúc đi ngủ, cũng là ý không chịu đáp ứng, Phó

Hồng Tuyết tuy không nói ra, nhưng mỗi một người đều hiểu ý tứ của hắn,
Truy Phong Tẩu càng hiểu rõ hơn ai.

Lão chặn ngay cửa, đôi mắt be bé tuy không phát xuất những tia tàn độc

như Nguyệt bà bà, lại đã dâng tràn sát khí.

Cửa bị chặn, Phó Hồng Tuyết chỉ còn nước dừng lại, đôi mắt lãnh đạm

của hắn lại vẫn đeo theo vẻ tịch mịch vô biên, lạnh lùng nghênh đón mục
quang của Truy Phong Tẩu.

Đại sảnh im lìm tĩnh lặng đột ngột, vốn tràn đầy không khí hoan lạc,

trong phút chốc đã biến thành chiến trường sát khí đằng đằng.

Dưới tình hình này, Mã Không Quần đáng lẽ có trách nhiệm phải dàn

xếp chuyện tranh cãi, ngược lại, Diệp Khai lại phát hiện lão đang cười cười
ngồi yên, một chút ý tứ khuyên can cũng không có.

Phó Hồng Tuyết tuy bất động đứng đó, gân xanh trên tả thủ của hắn đã

vồng lên, trong ánh mắc tịch mịch lạnh lùng lại phất lên một nỗi thống khổ,
một nỗi thống khổ cổ xưa sâu sắc.

Mắt Truy Phong Tẩu lộ sát cơ, mặt lại cười tươi:
- Các hạ có phải muốn đi ngủ?
- “Phải” - Chỉ đơn giản một chữ hồi đáp.
- “Muốn ngủ là không chịu đáp ứng?” - Truy Phong Tẩu lại hỏi.
Lần này Phó Hồng Tuyết không hồi đáp.
--- Có lúc không hồi đáp là mặc nhận.
Truy Phong Tẩu hiểu, cho nên lão không những mắt lộ sát khí, cả thân

thể đều bao bọc một thứ sát khí vô hình.

Nói đã nói rồi, can qua còn chưa động.
Người lại đã động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.