BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 129

- “Là ăn không nổi” - Diệp Khai cười đáp - “Còn uống? Uống thêm ba

canh giờ nữa, đại khái còn ráng cầm cự được”.

Chàng ngẩng đầu nhìn nàng, lại hỏi:
- Còn nàng?
Tô Minh Minh không đáp liền, nàng trước hết cười cười, trước hết uống

một chén, rót đầy chén, sau đó mới nhìn chàng:

- Chàng có biết tôi từ hồi mấy tuổi đã bắt đầu uống rượu không?
- Mười lăm?
- “Mười ba” - Tô Minh Minh đáp - “Lúc tôi mười ba tuổi, đã có rất nhiều

người muốn phục rượu tôi”.

- “Kết quả ra sao?” - Diệp Khai hỏi - “Bị phục rượu mấy lần?”
--- Câu hỏi đó, chỉ cần là nam nhân, đại khái đều muốn biết.
- “Nếu tôi nói chưa từng bị phục rượu, thì là lời gạt người” - Tô Minh

Minh cười đáp - “Chỉ có một lần”.

- “Một lần?” - Diệp Khai lắc đầu thở dài - “Một lần không phải đã đủ

trầm trọng sao”.

Tô Minh Minh đương nhiên biết ý tứ của Diệp Khai, nàng cười cười,

mới nói:

- Lần đó là tiệc cưới của anh rể của tôi và chị tôi, tôi bị chị tôi phục rượu.
- Bị thư thư nàng phục rượu?
- Phải.
- “Tửu lượng của nàng đã đủ kinh người, thư thư của nàng còn đáng sợ

hơn cả quỷ sao?” - Diệp Khai hỏi.

- “Thư thư của tôi vốn ở Lạp Tát nổi danh là ‘tửu công chúa’” - Tô Minh

Minh đáp.

- “Lạp Tát?” - Diệp Khai ngẩn người - “Nàng nói đó có phải là Lạp Tát

thánh địa trong mắt trong tim người Tây Tạng không?”

- Còn có Lạp Tát nào khác sao?
- Nàng và thư thư của nàng đều xuất sinh từ Lạp Tát?
- “Cũng đã lớn lên ở đó” - Tô Minh Minh đáp - “Thư muội bọn tôi hai

người có thể bảo đảm là ‘thổ kê’ của Lạp Tát”.

- “Thổ kê?” - Diệp Khai lại ngây người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.