- “Là ăn không nổi” - Diệp Khai cười đáp - “Còn uống? Uống thêm ba
canh giờ nữa, đại khái còn ráng cầm cự được”.
Chàng ngẩng đầu nhìn nàng, lại hỏi:
- Còn nàng?
Tô Minh Minh không đáp liền, nàng trước hết cười cười, trước hết uống
một chén, rót đầy chén, sau đó mới nhìn chàng:
- Chàng có biết tôi từ hồi mấy tuổi đã bắt đầu uống rượu không?
- Mười lăm?
- “Mười ba” - Tô Minh Minh đáp - “Lúc tôi mười ba tuổi, đã có rất nhiều
người muốn phục rượu tôi”.
- “Kết quả ra sao?” - Diệp Khai hỏi - “Bị phục rượu mấy lần?”
--- Câu hỏi đó, chỉ cần là nam nhân, đại khái đều muốn biết.
- “Nếu tôi nói chưa từng bị phục rượu, thì là lời gạt người” - Tô Minh
Minh cười đáp - “Chỉ có một lần”.
- “Một lần?” - Diệp Khai lắc đầu thở dài - “Một lần không phải đã đủ
trầm trọng sao”.
Tô Minh Minh đương nhiên biết ý tứ của Diệp Khai, nàng cười cười,
mới nói:
- Lần đó là tiệc cưới của anh rể của tôi và chị tôi, tôi bị chị tôi phục rượu.
- Bị thư thư nàng phục rượu?
- Phải.
- “Tửu lượng của nàng đã đủ kinh người, thư thư của nàng còn đáng sợ
hơn cả quỷ sao?” - Diệp Khai hỏi.
- “Thư thư của tôi vốn ở Lạp Tát nổi danh là ‘tửu công chúa’” - Tô Minh
Minh đáp.
- “Lạp Tát?” - Diệp Khai ngẩn người - “Nàng nói đó có phải là Lạp Tát
thánh địa trong mắt trong tim người Tây Tạng không?”
- Còn có Lạp Tát nào khác sao?
- Nàng và thư thư của nàng đều xuất sinh từ Lạp Tát?
- “Cũng đã lớn lên ở đó” - Tô Minh Minh đáp - “Thư muội bọn tôi hai
người có thể bảo đảm là ‘thổ kê’ của Lạp Tát”.
- “Thổ kê?” - Diệp Khai lại ngây người.