BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 148

Khi con khỉ đã phóng xa đại khái cỡ một trượng, dưới động bỗng bay vụt

lên một sợi dây dài, “vút” một cái, không thương không tiếc tròng giữ con
khỉ đang bôn đào.

Song thủ của con khỉ ráng nới lỏng sợi dây thắt trên cổ, nhưng ráng tới

cỡ nào cũng không nới ra được, càng làm cho nó nhảy dựng gào rít.

Dưới động tối đen đột nhiên truyền ra một thanh âm già cỗi hư nhược vô

lực:

- Quai Quai, không nên ra ngoài chạy loạn, về nhà chơi.
Tiếng nói vừa vọng ra, sợi dây dài đã giật về mau mắn, “vút” một tiếng,

người con khỉ bay bổng bị kéo vào trong động.

Tiếng “chít chít” còn chưa dừng hẳn, trong động lại truyền ra tiếng bánh

xe răng cưa chuyển động.

Một hồi sau, khu rừng âm u lại khôi phục sự tĩnh lặng, phảng phất nãy

giờ không có gì xảy ra.

* * * * *
Tay trắng nhợt, chưởng băng lãnh, đao đen sì.
Phó Hồng Tuyết không những toát mồ hôi đẫm lòng bàn tay, trên trán

cũng lấm tấm xuất mồ hôi lạnh, hắn đã bị kiếm khí vô hình áp bức đến mức
gần như ngộp thở.

Song thủ của Truy Phong Tẩu vẫn thẳng đơ, cước bộ vẫn như động mà

bất động, sát khí ngút thiên địa, không khí càng lúc càng hổn trọc.

Hô hấp của Phó Hồng Tuyết cũng càng lúc càng nặng nề, hắn biết mình

tuyệt đối vô phương sống quá nửa nén nhang.

Nhưng hắn đã vô phương động đậy, cho dù có thể động, vừa động là

chết.

Bất động thì sao? Bất động cũng chết.
* * * * *
Lúc đó Diệp Khai và Tô Minh Minh đã đang trên đường tới Lạp Tát.
Đang lúc giữa ngọ.
Mặt đất bát ngát không thấy bến bờ, cát lấp lánh như bột vàng.
Mặt đất vô tình! Hoang hàn, lãnh khốc, lạnh tàn khốc, nóng tàn khốc,

nhưng một mảnh đất vô tình đó cũng có chỗ khả ái của nó, giống như nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.