BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 149

sinh.

Trong nhân sinh tuy có bao nhiêu là chuyện không như ý, bao nhiêu vấn

đề không thể giải thích.

Nhưng là nhân sinh tất còn có chỗ khả ái.
Diệp Khai và Tô Minh Minh kề vai đứng giữa hoang mạc, vọng nhìn mặt

đất phản chiếu dương quang.

- “Đi thêm một canh giờ, bọn ta có thể đến nơi đó” - Tô Minh Minh thốt.
- “Nơi nào?” - Diệp Khai hỏi - “Hầu Viên?”
- Tử Cảnh.
- Tử Cảnh?
- “Nơi đó là cửa ngõ vào Lạp Tát” - Mục quang của Tô Minh Minh lạc

lõng xa xăm - “Cũng là nơi yêu ma quỷ quái xuất hiện trong truyền thuyết”.

- Ồ?
- “Người Tây Tạng muốn xuất nhập tử cảnh, đều kết bạn thành đám mà

đi” - Tô Minh Minh nói - “Dọc đường còn phải quăng tiền hai bên”.

- Tại sao?
- Mua chuộc đám quỷ quái đó.
Diệp Khai cười cười:
- Tưởng không ra yêu ma quỷ quái cũng tham tiền.
Tô Minh Minh thu hồi mục quang từ xa xăm, quay đầu nhìn chàng:
- Đi hay không đi?
- Đi thì sao? Không đi thì sao?
- “Đi thì bọn ta đợi ở đây, đợi đến lúc có người muốn qua, kết bạn cùng

đi” - Tô Minh Minh đáp.

- “Không đi thì quay đầu, trở về tiểu trấn?” - Diệp Khai hỏi.
- Phải.
Diệp Khai không trả lời câu hỏi đó liền, chàng đưa thị tuyến nhìn xuyên

qua gió cát, vọng về phía rặng núi xa xa, nhìn một hồi rất lâu mới nói một
chữ:

- Đi.
- Thật?
- Thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.