BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 162

cơm nước nghi ngút.

Thứ sinh hoạt đó chính là sinh hoạt mà mỗi một lãng tử đều khao khát

nhất, lại là mộng tưởng xa xăm nhất của bọn họ.

Như đóa phù vân nơi chân trời chỉ có thể vọng nhìn mà không thể đến

gần.

- “Chàng có thích chỗ nào không?” - Kim Ngư hỏi Diệp Khai.
Diệp Khai gật đầu, chàng chỉ có thể gật đầu, không ai có thể không thích

chỗ này.

- “Chàng trước đây có qua chỗ này chưa?” - Kim Ngư lại hỏi.
Diệp Khai lắc lắc đầu, chàng trước đây chưa từng qua đây, nếu quả đã

qua, rất có thể đã không thể bỏ đi.

Kim Ngư chợt ôm tay Diệp Khai, giống như đang ôm tay tình nhân:
- Tôi dẫn chàng đi chơi.
- Đi đâu chơi?
- Đi tất cả những nơi có thể chơi.
Kim Ngư cười trong trẻo, sắc mặt Tô Minh Minh lại càng lúc càng khó

coi, cũng may lúc đó trên trường nhai truyền tới một tràng tiếng kêu:

- Minh Minh thư, chị đã về!
Diệp Khai vừa quay đầu đã nhìn thấy một đám nhỏ mười một mười hai

tuổi chạy tới, trai có gái có, cao có thấp có, mập có ốm có, phảng phất còn
có một đứa khập khiễng.

Trẻ nhỏ thanh xuân hoạt bát đầy sinh khí cũng là cái Diệp Khai ưa thích,

chàng nhìn một đám trẻ nít mau chóng bu quanh Tô Minh Minh, bảy tám
cái miệng tranh nhau nói trước.

- Minh Minh thư, chị về hồi nào vậy?
- Minh Minh thư, chị sao đi lâu vậy?
- Minh Minh thư, chị đi rồi không có ai dẫn bọn tôi đi chơi!
Tô Minh Minh cười cười xoa đầu từng đứa một, sau đó mới nhìn đứa

khập khiễng mà nói:

- Ta không có ở nhà, nhưng còn chị Kim Ngư mà.
- “Nhưng Kim Ngư thư có lúc phải đi làm!” - Đứa bé khập khiễng đáp -

“Chị ta cũng không thể dẫn bọn tôi đi chơi cả ngày”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.