BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 163

- “Ta không đi làm, bọn ngươi lấy gì ăn?” - Kim Ngư cười nói - “Chưa

đánh đã khai hết rồi!”

- “Không” - Một bé gái tóc dài mập mạp thốt - “Bọn tôi chỉ là quá nhớ

nhung Minh Minh thư đó mà”.

- “Nói vậy là không nhớ nhung ta sao?” - Kim Ngư cố ý giả bộ giận dữ.
Cô bé tròn trịa lập tức chạy lại ôm Kim Ngư, nũng nịu thốt:
- Bọn tôi đương nhiên cũng rất nhớ nhung chị mà!
- “Là nhớ nhung ta” - Kim Ngư lại cười cười - “Hay là nhớ nhung bánh

trái của ta?”

Nhìn thấy một đám trẻ nhỏ khả ái, không ai có thể không thích thú mỉm

cười, Diệp Khai cũng cười tươi.

Chàng vừa cười, đám trẻ đó mới phảng phất nhìn thấy chàng, tròn mắt

nhìn chàng chằm chằm.

- “Gã là ai?” - Một đứa bé trai cao cao hỏi Tô Minh Minh - “Có phải là

nam bằng hữu tân giao của chị?”

- Ta tên là Diệp Khai.
Diệp Khai còn muốn nói tiếp, Kim Ngư đã ngắt lời chàng.
- “Diệp là lá cây, Khai là khai tâm” - Kim Ngư cười thốt - “Chàng là

khách nhân của Minh Minh thư lần này dẫn đến”.

Vừa nghe là khách nhân của chị Minh Minh, mấy đứa bé trai đã chạy

qua chào đón.

- “Tôi tên là Ấu Nam” - Đứa bé cao nhất thốt - “Là đại ca của bọn

chúng”.

- “Nói xạo, ngươi so với ta còn nhỏ hơn vài tuổi, chỉ có cái cao hơn

người ta mà thôi” - Đứa bé khập khiễng nói - “Tôi tên là Tiểu Hoa, niên kỷ
lớn nhất trong đám”.

- “Các ngươi ngoan” - Diệp Khai cười thốt.
Người thích cười rất dễ dàng hòa hợp vào nhóm, Tô Minh Minh nhìn

đám nhỏ, khuôn mặt khó coi hồi nãy đã tan biến, nàng vọng nhìn một đứa
bé, hỏi nó:

- Ngọc Thành đâu? Sao không thấy Ngọc Thành?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.