BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 201

không thèm nhìn, đến khi máu tươi trên vết thương của Trương Phúc đã bắt
đầu ngưng kết, lão mới kêu một tiếng:

- Ngô Thiên.
Tiếng kêu vang vọng, ngoài cửa có người hồi đáp:
- Ngô Thiên có mặt.
Gã tuy hồi đáp không nhanh, cũng không thể coi là quá chậm, cửa tuy

mở, nhưng người của gã tịnh không tiến vào.

Bởi vì gã không phải là Trương Phúc.
Gã và Trương Phúc lại tuyệt đối là hai người hoàn toàn khác nhau, lời

nói của Vương lão tiên sinh gã chưa bao giờ quên một câu, cũng không
quên tới một lần.

Vương lão tiên sinh còn chưa hạ lệnh kêu gã tiến vào, gã tuyệt đối không

thể tiến qua cửa căn ốc này.

Mọi người đều nghĩ võ công của gã không bằng Trương Phúc, xem ra

cũng không thông minh như Trương Phúc, vô luận làm chuyện gì đều
không có sự nhiệt tâm trung thành của Trương Phúc, nhưng chính gã lại tin
gã nhất định có thể sống lâu hơn Trương Phúc.

Ngô Thiên năm nay bốn mươi sáu tuổi, người nhỏ thó ốm nhom, dung

mạo bình phàm, trong giang hồ cả một chút danh tiếng cũng không có, bởi
vì gã căn bản vốn không ngó ngàng gì tới hư danh trên giang hồ, gã một
mực nhận thấy cái “danh tiếng”

có thể mang đến cho con người chỉ là phiền hà và rối rắm.
--- Một điểm đó cách nhìn của gã tuyệt đối chính xác.
Gã không uống rượu, không cờ bạc, ăn uống đơn giản phi thường, ăn vận

cũng giản dị phi thường, nhưng gã đã tồn trữ trong tài khoản trong tứ đại
tiền trang ở Sơn Tây tới năm mươi vạn lượng.

Gã cho tới nay vẫn còn độc thân, bởi vì gã luôn luôn nghĩ rằng cho dù

một mình mỗi ngày phải ăn trứng gà, cũng bất tất phải nuôi gà mái trong
nhà.

--- Một điểm đó cách nhìn của gã không biết có chính xác hay không?
Ngô Thiên tĩnh lặng đứng ngoài cửa, đợi đến lúc Vương lão tiên sinh hạ

lệnh xong, gã mới bước vào trong căn ốc thủy tinh, bước đi tịnh không quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.