BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 21

Tại Thiên đã chết, làm sao có thể biết những chuyện này?

Gã rõ ràng đã chết, nhưng hiện tại Vân Tại Thiên này lại không giống

người chết chút nào, cũng không giống người khác dịch dung hóa trang.

Nếu quả là dịch dung, nhất định không qua mắt được Diệp Khai và Phó

Hồng Tuyết.

- “Mời lên xe”. - Vân Tại Thiên thốt.
Diệp Khai mỉm cười đáp lễ, muốn leo lên xe, chợt quay đầu nhìn Phó

Hồng Tuyết nói:

- Ngươi có phải cũng như mười năm trước, cũng đi bộ?
Phó Hồng Tuyết không đáp, hắn dùng động tác để trả lời câu hỏi đó,

chân trái của hắn bước tới một bước, chân phải chầm chậm lết theo, hắn lại
dùng bộ pháp quái dị đặc biệt đó đi vào bóng đêm.

- “Hắn không ngồi xe?” - Vân Tại Thiên hỏi.
- “Hắn thích đi bộ”. - Diệp Khai cười đáp.
Nhìn bóng lưng dần dần đi xa, Vân Tại Thiên hỏi:
- Chân của hắn xem chừng có bệnh?
- “Đó là bệnh liệt chân, liệt từ nhỏ” - Diệp Khai đáp - “Cho nên gọi là

bệnh liệt con nít”.

- Bệnh liệt con nít?
Trong toa xe vừa thoải mái, vừa thoáng mát, ít ra có thể chứa tám người,

hiện tại lại chỉ có Diệp Khai và Vân Tại Thiên hai người.

- “Không biết còn có khách nhân khác không?” - Diệp Khai khoanh tay

dựa vào thành xe.

- “Đáng lẽ còn có ba vị” - Vân Tại Thiên đáp - “Không biết Hoa đường

chủ đã thỉnh được chưa”.

- “Hoa đường chủ?” - Mắt Diệp Khai phát sáng - “Hoa Mãn Thiên Hoa

đường chủ?”

- “Ngươi đã gặp hắn?”
- “Vốn đáng lẽ đã gặp”. - Diệp Khai cười cười - “Chỉ tiếc ta đã đến trễ

mười năm”.

- Nói vậy là sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.