BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 29

lớn nhỏ, có lẽ nào còn sợ người ta mang binh khí vào Vạn Mã đường?”

- “Lại rất có lý”. - Diệp Khai cười cười - “Xem ra tối nay ta không thể

không say tới chết ở Vạn Mã đường”.

Diệp Khai cười lớn, lại bước vào.
Bên trong cửa có một bức bình phong to lớn, bước qua bình phong là gặp

đại sảnh.

Đại sảnh vẫn như xưa, vẫn dài thăm thẳm tưởng chừng vô tận, Diệp Khai

tuy đã đến đây mười năm trước, nhưng hiện tại đi vào vẫn không tránh khỏi
bị tòa đại sảnh hùng vĩ hấp dẫn đến ngây người.

Trên bức tường bên trái đại sảnh, vẽ ngàn vạn con ngựa đang phi nước

đại, có con ngẩng đầu hí, có con tung vó giữa không gian, thần thái mỗi
một con đều bất đồng, mỗi một con đều vẽ như thật, thần tuấn không so
sánh được.

Trên tường bên kia, đương nhiên còn ba chữ cao to còn hơn vóc người,

mỗi một chữ đều in mực uyển chuyển, rồng bay phượng múa.

Ba chữ đó đương nhiên là “Vạn Mã đường”.
Giữa đại sảnh vẫn kê một cái bàn bạch mộc dài như xưa, dài đến mức

giống như một con đường dài, hai bên bàn ít nhất có bốn trăm cái ghế gỗ
trắng.

Hiện tại ngồi trên những cái ghế gỗ trắng đó có hai người.
Hai người Diệp Khai đã từng gặp qua mười năm trước - Mộ Dung Minh

Châu và “Tam Vô tiên sinh” Lạc Lạc Sơn.

Tận đầu bàn bên trong, có một cái giao ỷ rất rộng rãi, một bạch y nhân

đang ngồi trên cái giao ỷ đó, đoan đoan chính chính ngồi tại đó.

Cho dù lúc trong phòng không có ai khác, Diệp Khai biết lão vẫn ngồi

quy quy củ củ, đằng sau ghế tuy có lưng ghế cho y dựa mình, nhưng y vẫn
ngồi thẳng mình một cách nghiêm trang.

Con người đó vẫn đơn độc cô đơn ngồi đó giống hệt mười năm trước,

khoảng cách tới mỗi người đều xa như vậy.

... Khoảng cách tới vạn sự vạn vật trong hồng trần, đều xa như vậy.
Còn khoảng cách tới cái chết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.