BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 325

cảm thấy sinh hoạt bao ngày qua là thời gian khoan khoái nhất, điềm tĩnh
nhất trong đời hắn.

--- Trải qua một đời thống khổ, không bằng sống vài ngày khoái khoái

lạc lạc.

Sống khoái khoái lạc lạc được bao nhiêu ngày?
Trong cả một đời người, nếu quả có “vài ngày sống khoái khoái lạc lạc”

như vậy cũng đã đủ quá rồi, cho nên Phó Hồng Tuyết tuy hiểu rõ hôm nay
có thể đụng phải những nguy hiểm “không biết được”, thậm chí có thể mất
cả tính mạng, nhưng hắn không cảm thấy sự khủng bố, không cảm thấy sợ
hãi chút nào.

Hắn vẫn thức sớm như những ngày qua, chẻ củi, đợi Phong Linh nấu

mấy món ăn sáng thơm ngon.

Ăn sáng? Có phải là bữa ăn sáng cuối cùng?
Dương quang vẫn sáng lạn như ngàn năm nay, trăm hoa vẫn đua nở như

ngàn năm nay, mặt đất vẫn thênh thang như ngàn năm nay, người vẫn sống
như ngàn năm nay.

Chỉ là tâm cảnh bất đồng.
Có gió thổi qua, lá khô lác đác rơi rớt, tuy là ngày hè, nhưng có lá rơi

giống như trời đông, cũng có mầm non nhú nụ.

Lá rơi một cái, hai cái, ba cái... lất phất đong đưa, mặt trời dần dần lên

cao, dàn phong linh dưới mái hiên leng keng trong gió, Phong Linh cũng đã
tỉnh dậy, bước ra, bước tới dưới dàn phong linh dưới mái hiên.

- “Còn sớm” - Phong Linh thủ thỉ.
- “Ngươi thức trễ” - Phó Hồng Tuyết điềm đạm thốt.
- “Ánh mặt trời hôm nay thật sự đẹp” - Phong Linh nhìn bốn phía - “Gió

cũng rất êm dịu”.

- “Hôm nay cũng là khí hậu tốt để giết người” - Phó Hồng Tuyết chợt nói

ra một câu.

Phong Linh không kinh ngạc chút nào, nàng chỉ cười cười:
- Ta tin ngươi.
Nàng ngừng một chút, lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.