BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 327

Người đi đầu chầm chậm bước vào, mặt người đó rất dài, giống như mặt

ngựa, mặt rỗ chằng chịt, trong mắt đầy những tia máu đỏ li ti.

Có những người trời sinh đã mang tướng tá hung tàn, gã là hạng người

đó. Gã bước vào vườn, nhìn nhìn bốn phía, lẩm bẩm:

- Chỗ tốt, thật là một chỗ tốt.
Trong vườn có một trảng cây, người đi đầu chầm chậm ngồi xuống, vừa

ngồi xuống đã rút sau người ra một cây kéo cực lớn, chầm chậm cắt móng
tay.

Cây kéo cực lớn, ước lượng cũng cỡ bốn năm chục cân, trong tay gã lại

nhẹ nhàng như tơ tóc tình nhân.

Phó Hồng Tuyết nhận ra gã, tên gã là Giản Đơn, còn gọi là “Cắt Một

Lần”.

Người lọt vào tay gã cũng giống như móng tay đụng phải cây kéo.
Trong tổ chức sát thủ trên giang hồ, kẻ giết người nhiều nhất là gã, mỗi

một khi gã giết người đều gần như điên cuồng, vừa nhìn thấy máu là hoàn
toàn điên cuồng.

Người thứ hai cũng chầm chậm bước vào, sắc mặt xanh dờn, nhìn không

thấy thịt, mũi như mỏ chim ưng, ánh mắt cũng giống hệt mắt diều hâu
chuyên moi móc tử thi, trong tay gã giơ một thanh kiếm.

Kiếm quang cũng giống như mặt gã, lóe ánh xanh dờn, gã xem ra tịnh

không hung ác như Giản Đơn, nhưng càng âm trầm hơn.

--- Âm trầm không phải có khi càng đáng sợ hơn so với hung ác sao?
Trong vườn có một cây ăn quả, gã tiến tới đó, nằm dài dưới tàng cây.
Gã nằm xuống rồi mới thở dài một hơi:
- Chỗ này được lắm, có thể chết ở chỗ như vầy thật sự là may mắn.
Phó Hồng Tuyết không nhận ra gã, lại biết tính khí của con người đó ---

Con người đó luôn luôn ghét sợ ánh mặt trời.

“Âm Hồn Kiếm” Tây Môn Soái.
Trong giang hồ người có thể thỉnh mời gã không có bao nhiêu người.
Gã ra giá rất cao, đương nhiên là đáng giá, gã xưa nay không dễ gì giết

người, thậm chí rất ít khi xuất thủ, nhưng người gã muốn giết lại đều đã
chui hết vào quan tài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.