BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 349

- “Hồi sáng coi người ta đánh cờ cả ngày” - Diệp Khai cười đáp - “Đến

đêm ăn một bữa ngon lành, nghe một tiếng đàn mỹ diệu, coi một bầy khỉ
chơi đùa”.

- “Chàng có phát hiện chuyện gì khả nghi không?” - Tô Minh Minh hỏi -

“Có hỏi chuyện Ngọc Thành không?”

- “Đã hỏi, không có”.
- “Không có?” - Tô Minh Minh hỏi - “Không có cái gì?”
- “Không phát hiện chuyện khả nghi gì, không có tin tức Ngọc Thành” -

Diệp Khai đáp - “Cũng không dò ra nơi hạ lạc của Kim Ngư”.

- “Sao lại có thể được?” - Tô Minh Minh lẩm bẩm - “Tất cả chừng như

đều hướng về Hầu Viên, chàng lại nói trong Hầu Viên không có gì khả
nghi”.

Diệp Khai lại cười cười:
- Có vị danh nhân từng nói qua một câu, không biết nàng có từng nghe

qua chưa?

- Nói gì?
- “Không khả nghi nhất, thông thường là khả nghi nhất” - Diệp Khai

cười đáp.

- “Thật vậy?” - Tô Minh Minh hỏi - “Ý tứ của chàng muốn nói Hầu Viên

là chỗ khả nghi?”

- “Ta đến Hầu Viên thấy tất cả mọi thứ đều rất bình thường” - Diệp Khai

đáp.

- Đều rất bình thường vẫn còn có chỗ nào khả nghi?
“Bởi vì quá bình thường, cho nên mới khả nghi” - Diệp Khai đáp - “Một

trang viện rộng lớn như Hầu Viên, người như Vương lão tiên sinh, nên có
những quái tích đặc biệt, nhưng cái lão bày biện trước mặt ta lại đều là
những thứ có thể nhìn thấy trong một nhà bình phàm”.

Chàng ngừng một chút, lại nói:
- Điều đó chứng minh những thứ đó đều do lão cố ý an bài để bọn ta nhìn

thấy.

- Nếu quả trong tâm ông ta không có quỷ, hà tất phải cố ý an bài như

vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.