BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 6

Đôi đũa của Phó Hồng Tuyết tịnh không ngừng, hắn gắp một miếng thịt,

một miếng cơm, ăn rất chậm, ngưng một chút cũng không ngưng.

Cho dù có tám mươi kiếm khách hươi tám mươi lưỡi kiếm bén nhọn chĩa

vào hắn, hắn đại khái cũng không ngừng nghỉ.

Nếu đổi thành tám mươi nữ nhân thì sao? Tám mươi nữ nhân vừa mỹ lệ

hấp dẫn vừa lõa thể thì sao?

* * * * *
Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết, đột nhiên lại cười, vừa cười vừa hỏi:
- Ngươi không uống rượu sao?
Phó Hồng Tuyết vẫn không ngẩng đầu, cũng không dừng tay, hắn chầm

chậm gắp hai miếng cuối cùng rồi mới đặt đũa xuống, mới ngẩng đầu, mới
nhìn Diệp Khai.

Nụ cười của Diệp Khai giống như dương quang đột nhiên xuất hiện

trong cát vàng mù trời.

Biểu tình trên mặt Phó Hồng Tuyết lại lạnh lẽo như sương lạnh buổi tàn

đông, hắn nhìn Diệp Khai, qua một hồi rất lâu mới nói từng tiếng:

- Ta không uống rượu.
- Ngươi không uống, có thể mời ta uống hai chén không?
- Ngươi có tiền, tại sao còn muốn ta mời?
- “Rượu không trả tiền, thông thường đều có chút dễ uống hơn”. - Diệp

Khai cười đáp - “Đặc biệt là để ngươi mời, càng hiếm có”.

- Ta không thích uống rượu, cũng không thích mời người ta uống rượu.
Phó Hồng Tuyết nói rất chậm, phảng phất mỗi một chữ đều trải qua một

thời gian đắn đo khảo nghiệm rồi mới nói ra, bởi vì chỉ cần là lời nói phát
ra từ miệng hắn, hắn nhất định phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Cho nên hắn không nguyện nói sai một chữ.
Một điểm đó đương nhiên Diệp Khai biết, cho nên chàng chỉ còn nước

cười cười:

- Xem ra cả đời ta cũng không uống được rượu ngươi mời?
Phó Hồng Tuyết và Diệp Khai tuy có thể coi là lão bằng hữu rất lâu năm,

nhưng giữa hai người phảng phất vẫn luôn luôn bảo trì một khoảng cách kỳ
dị, chừng như giống hệt hai người xa lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.