BIÊN THÀNH ĐAO THANH - Trang 8

Không cần quay đầu, Diệp Khai cũng biết người nói câu nói đó là ai,

chàng lập tức cười thốt:

- Tiêu Biệt Ly, Tiêu Biệt Ly, không ngờ ngươi còn sống sao?
* * * * *
Nơi đây là nơi rất kỳ quái.
Nơi đây có bài bạc, lại không phải là sòng bài. Nơi đây có rượu, lại

không phải là quán rượu. Nơi đây nữ nhân có thể bồi tiếp mình làm bất cứ
chuyện gì bất cứ lúc nào, lại cũng không phải là kỹ viện.

Nơi đây ở trong tiểu trấn, cũng là một nơi duy nhất “có thể tiêu khiển”

nội trong mấy trăm dặm phụ cận.

Trong đại sảnh bày mười sáu cái bàn, vô luận mình chọn bất cứ bàn nào

ngồi xuống, mình đều có thể hưởng thụ rượu thịt ngon lành nhất.

Đằng sau đại sảnh có một thang lầu rất cao, không ai biết trên lầu là chỗ

nào, cũng không có ai từng lên đó, bởi vì vô luận mình muốn cái gì đi nữa,
dưới lầu đều có.

Đầu cầu thang đặt một cái bàn nhỏ hơn, một trung niên nhân trang phục

hoa lệ, tu sức chỉnh tề đang ngồi tại bàn.

Y chừng như luôn luôn ngồi một mình ở đó, một mình chơi cỗ bài

xương, rất ít có người nhìn thấy y làm gì khác, cũng rất ít có người nhìn
thấy y đứng lên.

Cái ghế y ngồi vừa rộng rãi, vừa thoải mái, bên cạnh ghế gát hai cây quải

trượng gỗ đỏ, hai cây nạng đó bày nơi y có thể tiện tay nắm lấy.

Người người qua lại, y không thèm chú ý, thậm chí rất ít khi ngẩng đầu

lên nhìn một cái, ai ai vô luận làm chuyện gì, xem chừng đều không quan
hệ gì tới y.

Kỳ thực y chính là chủ nhân chỗ này, y tên là Tiêu Biệt Ly.
Chỗ này gọi là “Tương Tụ lâu”.
Diệp Khai cười cười quay đầu, vừa giương mắt đã nhìn thấy Tiêu Biệt

Ly ngồi dưới chân thang lầu, y vẫn giống hệt mười năm trước, không có gì
biến đổi, chỉ có tóc bạc hai bên thái dương đã tăng nhiều, những nếp nhăn
trên mặt cũng càng thâm đậm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.