BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 106

- Ngồi lại đây, sung sướng quá, lại không cho ngồi, mời ra ngoài làm chi

chứ!

Chàng chậm chậm đứng lên.
Vân Tại Thiên rút chiếc ghế của chàng, dẹp qua một bên.
Vạn Mã Đường chủ bỗng thốt:
- Thanh đao này là vật của các hạ, các hạ hãy cầm lấy! Hãy tiếp nhận!
Y vung tay, thanh đao bay đi xoắn vòng tròn, thành nhiều khu ốc, vút

đến trước mặt Diệp Khai.

Diệp Khai không đưa tay đón bắt.
Thanh đao quét ngang, trúng tay áo chàng, một tiếng soạt vang lên, tay

áo tét, tiếp theo một tiếng bốp, đao cắm xuống mặt bàn, sáu bảy tấc.

Diệp Khai lại thở dài, lẩm nhẩm:
- Quả thật là một thanh đao tốt! Rất tiếc không phải vật của tại hạ!
Sau cùng, Diệp Khai cũng phải rời khỏi đại sảnh.
Hoa Mãn Thiên, Vân Tại Thiên, như hai cái bóng, bám dính phía sau.
Ai ai cũng nghĩ, ra đi lần này, Diệp Khai không còn trở vào nữa!
Và trên đường đời, họ sẽ chẳng còn gặp lại chàng ở bất cứ nơi đâu, trừ

trong mộng!

Ra khỏi khách sảnh là chàng làm một cuộc vĩnh du!
Ai ai cũng luyến tiếc chàng, bi thương cho chàng, song không ai đứng

lên, nói một lời gì, hoặc cầu tình nơi đường chủ, hoặc tiễn biệc chàng khi
vĩnh quyết.

Cả Phó Hồng Tuyết cũng im lặng.
Thần sắc của y cực kỳ lãnh đạm, gần như y có vẻ khinh miệt, biếm nhẻ.

Y khinh miệt, biếm nhẻ, lãnh đạm ai? Vạn Mã Đường hay Diệp Khai? Có
lẽ cả hai!

Vạn Mã Đường chủ đảo mắt quanh một vòng, rồi trầm giọng hỏi: - Có vị

nào có điều chi cần nói về sự việc này chăng? Phó Hồng Tuyết chợt cất
tiếng:

- Chỉ có mỗi một câu này!
Vạn Mã Đường chủ thốt: - Xin cho nghe!
Phó Hồng Tuyết hỏi: - Nếu như Đường chủ giết lầm người?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.