BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 108

- Chính tại hạ cũng không tưởng các hạ chết. Nhưng rất tiếc có một cái

gì không đáp ứng thì sao!

Diệp Khai hỏi:
- Cái chi?
Hoa Mãn Thiên hạ tay xuống, vỗ vỗ vào chiếc bao da rộng bằng bàn tay,

đeo nơi hông.

Một tiếng soảng trong trẻo vang lên.
Hắn rút ra một thanh nhuyển kiếm. Hắn vung tay, một tiếng rẹt vang

theo, thanh nhuyển kiếm vươn dài thẳng cứng.

Diệp Khai buột miệng, tán:
- Báu kiếm!
Hoa Mãn Thiên hỏi:
- So với thanh đao này, như thế nào?
Diệp Khai đáp:
- Cần phải xem bàn tay cầm đao, mới nhận xét đúng!
Hoa Mãn Thiên hỏi:
- Nếu ở tay các hạ?
Diệp Khai mỉm cười:
- Bàn tay tại hạ chưa từng cầm đao, thì làm gì biết sử dụng đao?
Hoa Mãn Thiên trầm giọng:
- Không biết sử dụng?
Diệp Khai cười nhẹ:
- Tại hạ giết người, chỉ thích dùng hai tay không. Bởi lẽ, tại hạ thích

nghe tiếng xương sọ người vỡ vụn dưới sức ép của hai bàn tay!

Hoa Mãn Thiên biến sắc, hỏi:
- Các hạ có khi nào nghe tiếng mũi kiếm đâm vào thịt người chưa?
Diệp Khai lắc đầu:
- Chưa!
Hoa Mãn Thiên lạnh lùng:
- Thanh âm đó, nghe rất êm tai!
Diệp Khai cười hỏi:
- Lúc nào thì các hạ cho tại hạ nghe thử một lần?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.