BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 110

Hoa Mãn Thiên trầm gương mặt, hét khẽ:
- Tiểu Hổ Tử! Nói nhảm cái chi, hả?
Thiếu nhi trợn tròn đôi mắt, đáp:
- Tôi có nói nhảm đâu! Tôi nói đúng sự thật mà. Rõ ràng là trong đêm

qua, tôi thấy y và thơ thơ tôi ôm nhau một đống kia mà! Thơ thơ tôi bảo
buông tay, y không chịu buông!

Hoa Mãn Thiên giật mình:
- Đêm qua? Lúc nào?
Thiếu nhi đáp:
- Lúc trời gần sáng.
Hoa Mãn Thiên biến sắc!
Vân Tại Thiên cao giọng hỏi:
- Ngươi chính mắt trông thấy? Đừng có nói nhảm đó nhé!
Thiếu niên hừ một tiếng:
- Nhảm sao được chứ! Tôi thấy rõ mà!
Vân Tại Thiên trầm giọng:
- Làm sao ngươi thấy được?
Thiếu nhi giải thích:
- Như thế này nhé! Đêm qua, nghe tiếng kiễng đổ, thơ thơ tôi chuẩn bị đi

một vòng, xem cho biết việc gì đã xảy ra, tôi đòi đi theo, thơ thơ không
cho, tôi lén ôm bụng ngựa.

Vân Tại Thiên hỏi dồn:
- Rồi sao nữa?
Thiếu nhi tiếp:
- Thơ thơ thôi không hay biết gì cả. Ngựa chạy đi một lúc, tôi thấy người

này vơ vẩn một mình. Rồi sau đó, hai người mới...

Nó nói chưa hết chuyện, bị phụ nhân lôi đi.
Nó còn gân cổ thốt to:
- Tôi nói đúng sự thật đấy! Chính mắt tôi trông thấy mà! Tại sao không

cho tôi

nói?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.